Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 983: Ngẩn người
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lần này, có tám con kim long phóng ra, dưới sự bao bọc của đám Lam Ngân Hoàng, giống như lưu tinh phóng thẳng lên trên trời cao. Cho đến lúc này, kim long ở trước đó bay lên trời sau đó phát nổ, hoá thành những luồng khí lưu, tạo ra năng lượng khuấy động cuồng bạo làm cho ở bên trong sân thi đấu làm dấy lên một trận cuồng phong.
Tám con kim long phân ra bắn về mọi hướng. Đường Vũ Lân dưới sự phấn khích đó, bỗng nhiên nộ hống lên, đó chính là chiêu Hoàng Kim Long Hống.
Một đầu kim long to lớn, so với Kim Long THăng Thiên trước đó còn muốn lớn hơn gấp ba lần đã mạnh mẽ xuất hiện ra. Độ cao của đầu kim long này lúc vừa mới bắt đầu chỉ có hai thước, nhưng với sự kích thích của vô số các Lam Ngân Hoàng chú nhập vào, độ cao của nó đã đột nhiên tăng lên bốn thước.
Thanh âm khủng bố đó khiến cho toàn bộ cả sân thi đấu rung chuyển kịch liệt, mà lúc này, Đường Vũ Lân không có chú ý đến Long Vũ Tuyết đang ở phía xa kia, phương hướng mà Hoàng Kim Long Hống nhắm vào chính là ở phía bên đó.
Cách đó cả trăm thước, Long Vũ Tuyết cảm nhận được một cổ khí tức nhiệt áp vô cùng điên cuồng đang lao về phía mình, thanh thế vô cùng khủng bố, sự khủng bố này còn tạo nên công kích lên cả tinh thần, ngoài ra ở trong con mắt của đầu rồng khổng lồ đó còn có phóng ra tia điện màu tím. Khiến cho bên trong đầu của nàng lúc bấy giờ hoàn toàn mờ mịt không thể suy nghĩ được gì thêm.
Cả người rung lên, xém chút nữa là đã ngã uỵt xuống đất.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể ảo hoá của nàng bỗng chốc vỡ vụn, trực tiếp đã biến mất ngay ở trên sân thi đấu.
Hoàng Kim Long Hống mạnh nhất là ở chỗ khí thế bá đạo của nó, Đường Vũ Lân trước đó vẫn luôn ở trong trung tâm sàn thi đấu luyện thương không ngừng, lại thêm có sự tích luỹ từ trước đó nữa, còn có khí tức cường đại được sản sinh ra sau khi lần đầu tiên dung hợp võ hồn và huyết mạch chi lực, toàn bộ những yếu tố này đều có tính bổ trợ cho uy lực của chiêu Hoàng Kim Long Hống ở sau cùng này.
Toàn bộ không gian đều bị một tiếng hống vừa rồi chấn vỡ, dưới tình huống Long Vũ Tuyết không có phòng bị, căn bản là ngay cả thời gian để kịp phản ứng nàng cũng không có, vậy là nàng đã bị loại khỏi sân thi đấu này rồi.
Nếu như ở là bên ngoài, đấu khải của nàng vẫn có thể kịp phản ứng lại mà hộ thể, nhưng dù sao đây cũng là thế giới mô phỏng, nếu không phải là nàng chủ động giải phóng ra, đấu khải cũng không thể tự động xuất hiện được.
"Tiểu Đường, chiến thắng!"
Đường Vũ Lân vẫn còn đang rất hưng phấn, nhưng ngay sau đó liền bị truyền tống ra bên ngoài.
Ta, ta thắng rồi sao?
Hắn ta có chút ngưng trệ lại nhìn về phía Hoàng Kim Long Thương đang ở trong tay mình, bên trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại mọi thứ vừa đã diễn ra, lúc này mời nhớ lại bản thân mới vừa vào thời khắc sau cùng đã dùng Hoàng Kim Long Hống đánh về phía đối phương ở phía xa, một màng cả thân thể Long Vũ Tuyết đều bị nổ tung đều được hắn hồi tưởng lại.
Hắn thầm hô trong lòng: "Không hay rồi......"
Hắn nhanh chóng ngắt kết nối với Chiến Võng, Đường Vũ Lân từ bên trong khoang Tinh Đấu đi ra, liền vội vàng ngay lập tức thay y phục rồi tức tốc chạy ra bên ngoài.
Ở trong Chiến Võng mô phỏng, hắn vẫn còn chưa chết qua lần nào, do đó mà cũng không biết cảm giác khi mà đối mặt với cái chết ở trong cái thứ đồ chơi này liệu có giống như với Thăng Linh Đài hay không, cũng như là liệu có phải nhận những cảm giác có liên quan khác không.
Giống như vừa rồi, cảm giác trực tiếp bị đánh nát đi, là một loại thống khổ vô cùng mạnh mẽ, nếu như thứ này không làm giảm nhẹ đi cảm giác đó, hắn rất lo lắng cho thân thể của Long Vũ Tuyết rất có thể sẽ xuất hiện ra vấn đề không đáng có.
Vì thế, hắn đã đi ra ngoài cư xá, trực tiếp chạy thẳng về phía khu vực nghỉ ngơi của quân đoàn.
Đi qua đến đâu, băng sương xung quanh người hắn đều loạn vũ đến đó. Khiến cho người khác đi ngang qua đều chú ý đến.
Chỉ vỏn vẹn trong vài phút, hắn đã đến được nơi đặt khoang Tinh Đấu ở trong khu vực nghỉ ngơi của quân đoàn, ở nơi này có thể nói là đông đúc quá mức, ngay từ ở phía ngoài đã có một hàng dài người xếp hàng.
Đường Vũ Lân lao đến muốn chen chút vào trong đám người tại đây, nhưng ngay lập tức đã bị ngăn lại.
"Làm sao, muốn cản đường sao! Ngươi không có một chút ý thức tập thể à?" Một tên nam tử có thân hình cao lớn bước ra cản trở ở ngay trước đường đi của Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân lúc này đang vội gần chết rồi, trong vô thức mà mơ hồ cảm giác được mình như đã trở về Sử Lai Khắc Học viện, hắn liền nắm lấy vai của đối phương, lập tức ném người đó quăng đi chỗ khác.
Người đó ít nhất cũng nặng trên hai trăm cân, nhưng khi trong tay của hắn lại giống như là một cọng cỏ mà thôi.
Khu vực nghỉ ngơi vốn đang rất náo nhiệt bỗng nhiên trong phút chốc đã lặng ngắt như tờ, thậm chí ngay cả khi Đường Vũ Lân muốn chen lấn vào bên trong cũng không có người nào cản trở hắn nữa, thuận tiện dễ dàng đã khiến cho hắn chen được vào bên trong. Sau đó, hắn đã nhìn thấy được Long Vũ Tuyết.
Trên mặt của Long Vũ Tuyết có chút tái nhợt, nàng mới vừa từ bên trong bước ra ngoài. Bởi vì khoang Tinh Đấu không có mặc y phục, vì thế mà mỗi khoang đều có một phòng nhỏ riêng để tiện cho việc thay y phục. Mỗi một lần trước khi sử dụng, trước tiên đều được tiến hành khử trùng rồi sau đó mới có thể lại tiến vào sử dụng.
"Ngươi không sao chứ?" Đường Vũ Lân tiến lên trước một bước, nắm lấy vai của nàng, cảm nhận sự ba động của khí huyết ở bên trong cơ thể nàng xem xem liệu có hỗn loạn hay không.
Long Vũ Tuyết bất ngờ bị hắn nắm lấy vai mình, cũng ngay lập tức phải giật mình, nàng ngước đầu lên nhìn hắn, trong lòng vẫn còn đang ngạc nhiên cũng không khỏi nổi lên một tia ấm áp, vốn trong lòng còn đang oán giận ngay lập tức đã đều tan biến hết.
Nàng lắc đầu nhè nhẹ, trả lời: "Ta không sao."
Đường Vũ Lân cũng thở phào một hơi, nói: "Thụ thương ở bên trong khoang mô phỏng, không có bị vấn đề gì sao? Nếu như chết đi trong đó, liệu có giống như bên trong thăng linh đài của Truyền Linh Tháp, phải chịu cơn đau đớn vô cùng hay không?"
Long Vũ Tuyết lắc đầu, nói: "Bên quân đoàn làm sao có thể làm theo cách làm cực đoan như Truyền Linh Tháp được chứ? Mức độ đau đớn đã được điều chỉnh xuống còn lại hai mươi phần trăm, vì vậy cũng không thể có nguy hiểm gì đáng kể cả. Có điều, dù là như vậy, ta cũng cảm thấy rất đau đớn đó. Tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi thật sự là không có nhân tính mà, vậy mà lại đối xử với người ta như thế này!"
Lúc nói đến đây, Long Vũ Tuyết đột nhiên cũng cảm giác được không khí xung quanh có chút không phù hợp, trong vô thức mà ngước đầu lên nhìn xung quanh. Sau đó đã thấy được biểu tình ngây ngốc của mọi người đang nhìn mình.
Có đến hơn trăm người đang xếp hàng ở đây. Lúc này mỗi một lời bàn tán hay ánh mắt đều đổ dồn tập trung lên trên người hai người bọn họ. Có người ngây ngốc cả người, có người há hốc cả mồm, ngoài ra còn có các loại biểu tình kỳ quái khác nữa.
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi? Các người đang nhìn cái gì vậy?" Long Vũ Tuyết trên mặt ửng hồng, giả vờ giận dữ quở trách.
Tâm tình của Trương Huyễn Vân lúc này rất không tốt, phải là cực kỳ là không tốt.
Vốn dĩ tâm tình ông còn đang rất vui vẻ. Vì Tinh Đấu Chiến Võng mà Liên Bang lấy ra này, ông ta đã từng đích thân trải nghiệm qua, trước đó ông đã đến tổng bộ Liên Bang ở Minh Đô, đã nghe được báo cáo của của bộ phận nghiên cứu khoa học, đồng thời cũng được đích thân mình trải nghiệm qua, hiệu quả cực kỳ không tồi. So với những dụng cụ mô phỏng trước đó, Liên Bang không những là đã đem trí năng nhân tạo tích hợp vào bên trong đó, mà điều quan trọng hơn là nó còn có thể phù hợp với hầu hết hết mọi người, dù cho có là người bình thường tiến vào cũng vẫn có thể sử dụng được. Điều này tuyệt đối là một trợ lực rất lớn đối với việc tăng cao tố chất của toàn quân.
Thân là một Thượng tướng Liên Bang, đang là quân đoàn trưởng hiện giờ của quân đoàn Huyết Thần, ông ta ở bên trong quân đội vẫn luôn có địa vị cực kỳ cao. Lực ảnh hưởng của Huyết Thần quân đoàn cũng giống như là lực ảnh hưởng của Sử Lai Khắc Học viện đối với thế giới hồn sư vậy. Trong quân đội, ông thuộc trong số một bộ phận Quân quan nòng cốt nhất, sau mười năm phục vụ ở bên trong Huyết Thần quân đoàn thì được phổ thăng lên. Vì thế, với cương vị là một quân đoàn trưởng của quân đoàn Huyết Thần, ông ta chính là đại lão ở bên trong quân đội, tuyệt đối là là người có địa vị cực kỳ siêu việt.
Trong ba mươi khoang Tinh Đấu, bất luận là quân hàm nào cũng đều phải xếp hàng thì mới có thể tới lượt sử dụng. Thí sinh tham gia thi đấu căn cứ vào thời gian tham gia mà ưu tiên được sử dụng. Quy định này cũng là do chính ông thiết lập nên.
Bởi vì là người đặt ra quy tắc, ông hiểu rất rõ, mình phải làm thế nào thì mới có thể khuyến khích cho cấp dưới của mình tuân theo quy định được, do đó, ngày hôm nay ông cũng đã đến đây, cũng tham gia sử dụng khoang tinh đấu. Trên thực tế, ở văn phòng làm việc của ông cũng đã được trang bị một cái, nhưng ông vẫn là muốn nghiệm chứng tình hình thực tế sử dụng thiết bị mới của các tướng sĩ xem như thế nào.
Trong khi xếp hàng, cũng vừa nói chuyện cùng với các tướng sĩ ở bên trong Huyết Thần quân đoàn bọn họ, cũng thân thiện hỏi thăm về cảm nhận của bọn họ trong đợt thâm uyên ma triều trước đó. Ông cũng đạt được thu hoạch không ít thông qua những buổi nói chuyện như thế này, từ đó tự nhiên là tâm tình lúc này của ông cũng cực kỳ là phấn khởi.
Nhưng mà, đúng lúc ông đang vui vẻ thì lại có một tên Thiếu uý đầu óc có vấn đề nào đó đột nhiên lại liều mạng xông đến, ngay khi đến ở phía sau hàng người, vậy là hắn đã bắt đầu chen lấn vào trong. Khí lực quả thực cũng không nhỏ, đã lấn được không ít người. Những người khác cũng không bận tâm cản trở hắn.
Thân là một quân đoàn trưởng, hắn vốn là cho chút trêu đùa, xoay người lại, chặn lại đường đi của vị Thiếu tá này.
Nhưng, lúc ông đang muốn hỏi thử xem, tên tiểu tử này có chuyện gì mà lại gấp gáp đến như vậy, đến mức không tuân thủ quy định như thế này. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến là, cái tên tiểu tử thối đó thế mà lại không nói một lời nào, liền tóm lấy vai của ông ném qua một bên rồi.
Thân là cấp chín mươi tám Phong Hào Đấu La, Tứ Tự Đấu Khải Sư, ở đương thời tuyệt đối là một trong số ít những người có thực lực nằm ở vị trí đỉnh cao nhất, Trương Huyễn Vân vốn cũng không đến mức phải bị đối xử như thế này. Nhưng mà, cái tên tiểu tử đó xuất thủ cũng quá nhanh đi, ông bất luận là làm sao cũng không nghĩ đến, trong nội bộ Huyết Thần quân đoàn, lại còn có một tên Thiếu uý lại dám cả gan ra tay với bản thân mình. Vì quá sững sờ trước hành động của đối phương mà không kịp phản ứng lại nên ông mới chịu thiệt thòi như thế này, trực tiếp bị ném phăng ra bên ngoài.
Mặc dù tiểu tử đó khi xuất thủ cũng rất biết nặng nhẹ, dùng lực đạo cũng không lớn, xem như nếu có ngã xuống đất cũng không có bất kỳ tổn hại nào đáng kể cả. Tuy nhiên, thân là chỉ huy cấp cao của quân đoàn, là quan chỉ huy có cấp bậc cao nhất của cả toàn quân, ngày thường được người người kính ngưỡng, bấy giờ đây lại bị một tên Thiếu uý nhỏ nhoi ném đi như thế này, hỏi làm sao tâm tình của Trương Huyễn Vân có thể tốt cho được chứ.
Lúc này, vị Thượng tướng ở trên vai có đính ba ngôi sao tướng tinh, vừa lúc đang hai tay chống hông ngồi dậy, nhìn thấy ở bên đó có cảnh "khoác vai nhau", quan tâm lo lắng hỏi thăm nhau giống như một đôi tình nhân trẻ. Ông cũng nhận ra tiểu cô nương trong đó, thầm hô trong lòng một tiếng, "Đây chẳng phải là con gái cưng của Phó quân đoàn trưởng Long Thiên Vũ của mình đây sao?"
Lúc này, Long Vũ Tuyết cũng đã chú ý đến sự có mặt của vị quân đoàn trưởng đại nhân này, không khỏi lấy tay che miệng lại vì quá bất ngờ. Khi nàng đến đây, Trương Huyễn Vân vẫn còn chưa có đến, nàng ngàn vạn lần không nghĩ đến, ở đây lại có thể gặp được một vị đại nhân vật như thế này.
"Xin chào thủ trưởng" Nàng đứng nghiêm người, hành lễ.
Đường Vũ Lân bị hành động đột ngột này của Long Vũ Tuyết làm cho giật mình, vội nhanh chóng thả lỏng cánh tay đang nắm trên vai nàng xuống, cũng xoay người nhìn lại.
Ô, tam tinh Thượng tướng. Giống với lại Huyết Nhất! Dù chỉ là phỏng đoán thôi, hắn cũng đã đoán ra được thân phận của vị này. Trong vô thức cũng giống như Long Vũ Tuyết, đứng nghiêm hành lễ quân binh.
Tuy nhiên, trong lúc hành lễ quân binh, có một loại dự cảm không lành đột nhiên dân lên ở trong lòng Đường Vũ Lân. Bởi vì, lúc này hắn đã nhớ tới cái gì đó, còn có, dáng người của vị này, dường như có chút hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Trương Huyễn Vân hơi nhướng mày, đổ dồn ánh mắt tập trung lên người của Đường Vũ Lân, nói: "Tên, họ!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook