Nghe phiên bản audio của truyện:

Cộc.

Tiếng bước chân tiến lại gần. Toàn thân tôi sởn gai ốc, ngoảnh phắt lại, nhưng thứ chào đón mình chỉ là một màn đêm u tối.

Cộc. Cộc.

Chúng đang ngày một gần hơn nữa.

Gần đến mức khiến tôi cảm thấy bất an.

Trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung cả lồng ngực, nhịp sau dồn dập hơn nhịp trước, át đi mọi thứ xung quanh.

Khi hơi thở của tôi ngày càng nặng nhọc... chuyện đó xảy ra.

Tách!

Đèn lại sáng.

Một hành lang dài hun hút hiện ra trước mắt, hoàn toàn trống không.

Chỉ còn lại tiếng rè rè khe khẽ của dàn đèn trên trần.

Tôi nuốt khan.

'Không có ai...'

Dù nhìn đi đâu, tôi cũng không thấy ai. Tiếng bước chân cũng biến mất.

"Hay là mình vừa tưởng tượng ra...?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Không thể nào. Đây chắc chắn là một phần của kịch bản.

Thực tế, việc tôi không nhìn thấy không có nghĩa là chúng không hiện diện.

'Rất có thể chúng vẫn đang tiến về phía mình.’

Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, tôi lập tức rảo bước nhanh hơn, tiến về phía trước. Mục tiêu của kịch bản rất đơn giản: Tìm lối thoát. Đó là tất cả những gì Đoàn trưởng nói trước khi cho chúng tôi vào.

"Tìm lối thoát..."

Tôi nhìn xung quanh. Vẫn con đường dài dằng dặc, trắng tinh. Không có gì thay đổi. Và chính sự bất biến đó lại khiến tôi thấy bất an.

Tăng tốc độ, tôi đi đến cuối hành lang, và rồi...

"...Vẫn như cũ."

Vẫn hành lang dài đó hiện ra trước mắt tôi.

Không, khoan đã!

Tôi ngước lên và bất chợt phát hiện một vật thể màu đen treo trên trần nhà, ống kính chĩa thẳng về phía mình.

'Camera à...?’

Trước khi tôi kịp xử lý tình huống, đèn phía trên lại nhấp nháy.

Tách!

Lại tối thui nữa rồi.

Thính giác tôi nhạy bén hơn, và hơi thở trở nên nặng nhọc.

'Cứ đi thẳng thôi. Mình cần—'

Cộc.

"....!?"

Chúng lại đến.

Lần này, gần hơn cả trước.

Cơ thể tôi gồng cứng, dạ dày cuộn lên.

Không chần chừ một giây.

"Mẹ kiếp...!"

Tôi lại lao đi, tăng tốc, nhưng cố kìm lại để không chạy quá nhanh vì sợ đâm sầm vào góc rẽ phía trước.

Cộc, cộc!

Khi tiến lên, tôi nhận thấy khoảng cách giữa mình và tiếng bước chân đang được nới rộng ra. Tôi đang dần cắt đuôi được chúng.

'Điên rồ thật!’

Đây là cấp độ được cho là có thể kiểm soát được ư?

Tôi nghiến răng và tăng tốc độ hơn nữa.

Tiếng bước chân phía sau ngày càng xa dần, rồi—

Tách!

Đèn sáng, và mọi âm thanh đột ngột biến mất.

"Hả?"

Tôi quay lại nhìn, chân đứng sững lại. Không có gì hết.

"Quái lạ? Mình dám thề là..."

Tôi hít một hơi thật sâu và nhanh chóng xâu chuỗi tất cả thông tin trong đầu.

'Chu kỳ mười giây. Đèn tắt và bật. Mỗi khi đèn tắt, tiếng bước chân quay lại. Khi đèn bật sáng, chúng biến mất.’

Trong lúc sắp xếp lại thông tin, tôi tiếp tục di chuyển, từ từ tiến đến góc cua phía trước.

Tôi chỉ còn cách vài bước chân.

'...Nếu mình đúng, đây là một vòng lặp. Mỗi khi đèn tắt, tiếng bước chân quay lại—và mỗi lần, chúng lại nhanh hơn.’

Dạ dày tôi lộn nhào cả lên khi nghĩ đến điều đó.

Thể lực của tôi vốn không tốt. Mới đi nhanh hơn một lúc đã thấy mệt rồi.

Nếu tiếng bước chân cứ nhanh hơn sau mỗi mười giây, thì...

'Mình cần nhanh chóng tìm lối thoát trước khi quá muộn.’

Nhưng bằng cách nào?

Chính xác thì làm sao thoát khỏi đây bây giờ?

Cuối cùng, tôi đến góc cua và rẽ.

".....!"

Ngay khi vừa rẽ, bước chân tôi sững lại.

Khi nhìn chằm chằm xuống hành lang dài, mắt tôi nhanh chóng dừng lại ở một cánh cửa nằm khuất trong bức tường bên phải. Nó xuất hiện từ lúc nào...!? Cùng lúc đó, tôi bắt gặp một chiếc camera được gắn xa hơn, ống kính của nó chĩa thẳng về phía mình.

Tôi cảm thấy bị theo dõi dưới con mắt của camera khi đèn phía trên nhấp nháy.

Tách!

Lại tối thui nữa rồi.

Lách bách!

"...!?"

Toàn bộ cơ thể tôi căng cứng.

Tiếng bước chân... Chúng lại nhanh hơn nữa!

Trước khi tôi kịp nhận ra, chúng đã gần như áp sát tôi.

Mọi sợi lông trên cơ thể tôi dựng đứng.

'Chết tiệt!’

Tôi vội vàng cắm đầu cắm cổ, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi dạ dày thắt lại và tôi cảm thấy dịch mật dâng lên cổ họng.

'...Chết tiệt, mình sắp nôn.’

Bây giờ tôi gần như đang chạy.

Chính xác hơn là đi bộ cực nhanh, tay giơ ra phía trước để đề phòng đâm vào tường.

Lách bách!

Không khí càng lúc càng lạnh, và âm thanh dường như càng lúc càng lớn hơn trong đầu tôi.

Tôi di chuyển, di chuyển, không ngừng di chuyển.

'Còn bao lâu nữa?’

Mười giây tưởng chừng như kéo dài vô tận, sự lo lắng tích tụ bên trong tôi.

Tôi cảm nhận được thể lực của mình đang từ từ cạn kiệt.

Tình hình vẫn chưa quá tệ.

Tuy nhiên, tôi biết mình không còn nhiều thời gian.

Tôi cần phải kiên trì.

Kiên trì cho đến khi đèn sáng trở lại.

Và rồi...

Tách!

Chúng sáng thật.

"Hà..."

Tôi thở hắt ra một hơi, nuốt nước bọt nhìn quanh. Vẫn hành lang cũ. Vẫn—Không, không giống cũ.

"....."

Tôi dán mắt vào cánh cửa xuất hiện giữa hành lang.

Không chần chừ, tôi lao tới và nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại.

Cách cạch!

Ngay khi tôi vặn tay nắm, nó kẹt cứng, không nhúc nhích.

'Không mở được.’

Tôi cố vặn thêm vài lần nữa rồi bỏ cuộc.

Cửa khóa rồi.

Tôi che miệng, nhìn về phía góc cua tiếp theo. Không biết còn bao nhiêu thời gian, nhưng chỉ suy nghĩ trong giây lát, tôi quyết định lao tới.

'Mình cần xác nhận lại một giả thuyết.’

Khi đến góc cua và rẽ, mắt tôi nhìn vào hành lang phía trước và lập tức trợn tròn.

"Đúng như mình dự đoán..."

Vẫn hành lang đó. Vẫn camera đó. Và vẫn cánh cửa đó... à không, chính xác là hai cánh cửa.

Đúng thế, ở phía đối diện cánh cửa đầu tiên, giờ đã xuất hiện thêm một cánh cửa nữa.

'Đúng như mình nghĩ. Thay đổi không chỉ xảy ra khi đèn tắt. Mà mỗi khi đèn sáng và mình rẽ qua một góc mới, hành lang sẽ thay đổi. Những yếu tố mới được thêm vào...’

Tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi cảm thấy mình bắt đầu nắm được quy luật của kịch bản này rồi.

Sớm thôi... mình sẽ tìm được lối thoát.

Mình chỉ cần—

Tách!

Lách bách lách bách!

"....!?"

Không còn là tiếng bước chân nữa.

Âm thanh giờ đây sắc lẹm và dồn dập hơn trước.

Tôi lại lập tức cắm đầu chạy về phía trước, trái tim như muốn văng ra ngoài. Tôi cảm nhận được nhịp thở của mình gấp gáp hơn khi chạy, nhưng hơi đâu mà để ý đến nữa.

'Một... hai... ba...'

Tôi nhẩm đếm thời gian trong đầu.

'Mười!’

Tách!

Đèn sáng trở lại. Tôi ôm ngực thở dốc.

Không lãng phí một giây, tôi lao về phía góc cua tiếp theo và rẽ.

Quả nhiên...

'Lại thay đổi.’

Chờ đợi tôi ở góc rẽ là ba cánh cửa.

Nhưng vấn đề là.

Cách cạch. Cách cạch. Cách cạch.

Tất cả đều khóa chặt.

Tôi mím môi, nuốt khan.

'Nếu mình cố chịu đựng thêm một chút, khóa của vài cánh cửa sẽ mở ra. Ít nhất là sau khi lặp lại đủ số vòng. Mình chỉ cần trụ thêm một chút nữa thôi.’

Việc duy nhất cần làm là cầm cự.

Nhưng vấn đề mấu chốt là.

Túm chặt áo, tôi thở hổn hển.

"Hộc... Hộc..."

Tôi không nghĩ mình còn sức để trụ thêm.

Thể lực của tôi đã đến giới hạn.

Tôi...

Tách—!

Bóng tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...