Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Game Của Tôi Thật Sự Không Đáng Sợ Đến Thế!
-
Chương 16: Lối thoát (2)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Tách!
Ánh sáng rọi thẳng vào mắt khiến tôi nhói lên.
"Hộc! Hộc—!"
Ôm ngực, tôi cúi gập người, hai tay chống lên gối để trụ vững. Gần như không thể tập trung. Phổi tôi nóng rát theo từng nhịp thở, và đôi chân run rẩy không kiểm soát. Mồ hôi nhỏ giọt lã chã từ cằm.
"Chết tiệt... Mình... hộc... sắp nôn mất!"
Tôi vội lấy tay bịt miệng lại ngay khi dạ dày cuộn lên dữ dội, dịch mật chua loét gần như trào ra ngoài. Cố nuốt ngược nó xuống, tôi ngẩng đầu lên.
Sáu cánh cửa. Mỗi bên ba cánh. Tất cả đều khóa chặt.
Liếc nhìn xung quanh, tôi lại ép mình lê bước về phía trước.
".....!"
Mỗi cử động đều khiến đôi chân như muốn khuỵu xuống vì kiệt sức, và mỗi hơi thở đều như lửa đốt trong phổi.
‘Hay là... bỏ cuộc quách cho xong?’
Tôi không trụ được lâu nữa. Thực tế, tôi sắp gục ngã đến nơi rồi. Nếu cố đi tiếp, tiếng bước chân sẽ bắt kịp mình. Vòng này hoặc vòng sau...
Nếu chuyện đó xảy ra, thì—
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
‘Nên bỏ cuộc thôi. Dù sao mình cũng đã tìm hiểu đủ những gì cần biết rồi.’
Mục tiêu chính là trải nghiệm cách vận hành của một kịch bản cấp thấp. Mục tiêu đó đã hoàn thành. Về lý mà nói, giờ tôi có thể bỏ cuộc và quay lại làm game.
Môi tôi hé mở, hai từ 'Tôi bỏ cuộc' gần như đã bật ra, nhưng rồi lại khựng lại.
"...."
Nhìn thẳng về phía trước, tôi liếm môi.
‘Đằng nào cũng đến đây rồi, ráng thêm chút nữa xem sao…?’
Tôi muốn xem điều gì sẽ thay đổi sau khi qua góc cua tiếp theo. Dù quãng đường ngắn ngủi, nó cũng ngốn không ít sức lực. Và khi đến nơi, mắt tôi nhìn vào hành lang phía trước.
Vẫn là những bức tường trắng đó. Vẫn chiếc camera quen thuộc. Vẫn sáu cánh cửa. Mọi thứ phía trước không hề thay đổi.
Mọi—
"Ể?"
Khoan.
Tôi chớp mắt, nhìn lại xung quanh.
Sáu cánh cửa?
Mắt tôi trợn tròn khi nhận ra điều đó. Nhưng trước khi kịp hiểu rõ ngọn ngành, đèn lại nháy.
Tách!
Tôi lại bị ném vào bóng tối.
Thính giác trở nên nhạy bén hơn, hơi thở cũng nặng nhọc hơn.
'Cứ đi thẳng thôi. Mình cần—'
Cộc.
"....!?"
Tiếng bước chân quay trở lại.
Lần này, gần hơn trước.
Toàn thân cứng ngắc, dạ dày quặn thắt. Không cần suy nghĩ.
"Khốn kiếp...!"
Tôi lại lao đi, tăng tốc, nhưng cố kìm lại để không chạy quá nhanh vì sợ đâm sầm vào góc rẽ phía trước.
Cộc, cộc!
Khi tiến lên, tôi nhận thấy khoảng cách giữa mình và tiếng bước chân đang được nới rộng ra. Tôi đang dần cắt đuôi được nó.
'Điên rồ thật!’
Đây mà là cấp độ có thể kiểm soát được sao?
Tôi quá mệt rồi, không thể giữ được tốc độ nữa, mỗi giây trôi qua lại chậm đi một chút.
Lách bách lách bách lách bách—!
'Năm'
Cơ thể tôi sắp rã rời. Cổ họng khô rát.
Tiếng động—những bước chân đó—ngày càng lớn hơn. Chúng bao trùm lấy mọi thứ.
'Bảy...'
Tôi rớt lại phía sau. Sắp ngã quỵ. Nhìn về phía trước, tất cả chỉ là một màn đêm vô tận. Tôi biết mình sắp đến góc cua.
'Chín'
Tôi cảm nhận được hơi thở của nó phả vào gáy, lạnh buốt. Gần như chết đứng tại chỗ, tim muốn nổ tung khi há miệng định hét lên.
Nó ở ngay sau lưng tôi.
Sắp tóm được tôi.
Không—!
"Tôi—"
Tách!
Đèn sáng.
Tôi đổ ập xuống bức tường trắng.
"Hộc.... Hộc..."
Cố hít lấy hít để, đầu óc quay cuồng, mắt không thể tập trung. Nhưng khi quay đầu lại, tôi thấy chúng. Vẫn là sáu cánh cửa đó.
Tôi rên lên một tiếng, cơ thể như muốn vỡ vụn.
‘Ba...’
Gượng dậy, tôi đi về phía cánh cửa gần nhất.
Cách cạch.
Khóa.
‘Năm’
Cửa tiếp theo.
Cách cạch.
Cũng khóa.
‘Sáu.’
Cách cạch.
Khóa.
‘...Bảy.’
Cách cạch.
Khóa.
Đến cánh cửa thứ năm, sự lo lắng của tôi tăng vọt, gần như nuốt chửng lý trí. Thời gian không còn nhiều, mà cửa vẫn khóa. Tay run run khi tôi đặt lên tay nắm cửa thứ năm.
‘Làm ơn, mở đi...!’
Tôi chạm vào tay nắm.
‘Tám.’
Cách cạch!
".....!?"
Tiếng "cách cạch" quen thuộc vang lên, nhưng tim tôi còn chưa kịp thắt lại vì thất vọng, thì cánh cửa đã từ từ hé mở.
Mắt tôi trợn tròn.
Được rồi!
Nhưng đúng lúc tôi mở được cửa, đèn lại tắt.
Tách!
Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ.
".....!?"
Phản xạ nhanh hơn suy nghĩ.
Bóng tối vừa ập xuống, tôi đã lách mình vào phòng, đóng sập cửa lại và gạt chốt khóa.
Rầm!
"Hộc... hộc!"
Tôi đổ sụp xuống sàn, hai chân hoàn toàn mất hết sức lực, cố gắng hít thở trong khi đầu óc quay mòng mòng. Hết sức rồi. Gần như không thể cử động được nữa. Thể lực đã đến giới hạn.
Không biết bao lâu đã trôi qua, nhưng khi đã điều hòa được nhịp thở và ngẩng được đầu lên, tôi bắt đầu quan sát xung quanh.
"Cái gì thế này..."
Lúc này tôi mới để ý.
Tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ, không cửa sổ. Giữa phòng là một cái bàn gỗ, một cái ghế đơn sơ và một cái máy tính đời cũ. Màn hình đang sáng, hắt ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, chập chờn, chỉ đủ soi rọi không gian xung quanh. Ánh sáng yếu ớt đó là thứ duy nhất đẩy lùi bóng tối.
Ngoài ra không có gì khác—không trang trí, không tiếng động, chỉ có sự im lặng đến rợn người và tiếng máy tính chạy rè rè.
Không khí có vẻ đặc quánh và tù đọng. Như thể có người vừa mới thở ra ngay đây.
Tôi chậm chạp gượng dậy, ngồi xuống ghế rồi nhìn vào máy tính.
"Camera giám sát..."
Màn hình đang chiếu lại hành lang. Hành lang khi nãy.
Tất thảy sáu cánh cửa đều nằm trong khung hình.
‘Hành lang lúc nãy đây mà. Thấy rõ cả sáu cửa.’
Khi đang quan sát đoạn video, màn hình đột ngột tối đen khiến tôi giật mình. Tuy nhiên, tôi bình tĩnh lại ngay khi thấy một dòng chữ màu lục xuất hiện bên dưới.
[Bạn có muốn bật chế độ nhìn đêm không?]
‘Cả tính năng này cũng có sao?’
Tôi đưa tay với lấy chuột, chuẩn bị nhấn đồng ý thì nhận ra một điều.
‘Có dấu thời gian ở dưới cùng, và nó đang chạy đúng bằng khoảng thờiD gian mình đã ở đây.’
Khoảng vài phút.
Một ý nghĩ nảy ra, tôi liền kéo thanh thời gian ngược lại. Đoạn video thay đổi, và mắt tôi trợn tròn khi thấy hình ảnh của chính mình trên màn hình, đang thở hổn hển và tuyệt vọng thử mở các cánh cửa.
Lúc đó hành lang vẫn còn sáng đèn.
‘Trông mình thảm hại thật.’
Từ tóc tai đến quần áo, tất cả đều nhếch nhác.
Cảnh tượng đó khiến tôi tỉnh cả người. Ngay sau đó màn hình máy tính tối đen.
‘À, đây là đoạn đèn tắt.’
Tôi định tua qua đoạn này thì lại thấy dòng chữ ban nãy hiện lên.
[Bạn có muốn bật chế độ nhìn đêm không?]
"Khoan, tính năng này dùng được cả trên video đã ghi hình sao?"
Nín thở nhấn 'có'. Ngay lập tức, video chuyển sang tông màu xanh lục. Và khoảnh khắc đó, tôi gần như ngừng thở khi thấy một bóng người đang đứng ngay sau lưng mình trong đoạn băng, đôi tay đen thon dài của nó vươn ra về phía tôi lúc tôi đang chạy thục mạng.
‘Xét theo tốc độ và dáng vẻ hoảng loạn khi chạy, đây chính là vòng vừa rồi.’
Xoa cằm, tôi nhìn chằm chằm vào bóng người đó. Đúng lúc mười giây sắp hết, tôi nhận ra một chi tiết kỳ lạ.
"Hả?"
Thay vì biến mất hoàn toàn, trước khi hết giờ, cái bóng đó đã di chuyển về phía một cánh cửa và đi vào bên trong.
Đèn sáng lên ngay sau đó.
Tôi xuất hiện, rẽ qua góc cua, camera chiếu cảnh tôi di chuyển từ đầu này sang đầu kia hành lang.
‘Xem lại cảnh này đúng là kỳ quặc.’
Liệu mấy vòng đầu tiên khi chưa có cửa thì nó hoạt động thế nào?
Dù sao đi nữa, video đã tua đến đoạn cuối của tôi ngoài hành lang. Đúng lúc tôi chuẩn bị bước vào căn phòng này.
Cửa thứ nhất.
Thứ hai.
Cửa thứ ba.
Cửa thứ tư.
Theo dõi chính mình trong video thử mở từng cánh cửa.
Cửa thứ nă—
‘Chờ đã...’
Dòng suy nghĩ khựng lại khi tôi thấy mình chạm tay vào cánh cửa thứ năm.
Một nhận thức kinh hoàng ập đến ngay khi cánh cửa mở ra và tôi bước vào.
Đó...
‘Đó chính là cánh cửa mà cái bóng đã chui vào!’
"Hà..."
Một hơi thở. Nóng hổi. Ướt át...
Hơi thở đó phả vào gáy tôi, khiến toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi nhận ra ngay lập tức.
Tôi...
Không ở một mình trong căn phòng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook