Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 73:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe xong lời này, Triệu Tử Trừng bất giác cảm thấy mông mình phát đau.
Anh ta hơi hơi nghiến răng lên tiếng: “Em con mẹ nó sắp…”
Tiêu rồi…
Sầm Tuế sau khi tan học không lưu lại trường nữa, trực tiếp đi về phía đường Thừa Cổ.
Giống như thường ngày, sau khi mở quán, Sầm Tuế liền đốt một cây hương nhẹ nhàng, thuận tiện mở list nhạc trong điện thoại lên, sau đó cầm khăn lau đi lau quầy kệ, dùng tấm da nai cẩn thận lau đồ cổ bên trong.
Dọn dẹp xong rồi thì ngồi xuống đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài một chút, giúp mắt thư giãn.
Buổi trưa, bụng bắt đầu réo lên kêu đói, cô khóa cửa ra ngoài lượn một vòng, tìm một quán ăn nhỏ gần Cổ Thành ăn trưa.
Ăn xong quay lại Cổ Thành, cô không lập tức trở về trông quán.
Cô nghĩ mấy ngày nay không có đi mua sắm gì hết, vì vậy cô trực tiếp ghé vào gian hàng dạo chơi một chút.
Cô cứ đi như vậy, vừa đi vừa xem, đi một lượt cũng không tìm được thứ gì tốt, căn bản là không muốn lãng phí thời gian bên cạnh gian hàng.
Sau đó cứ như vậy vừa đi vừa ngắm, vừa đi vừa ngắm, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt dán chặt vào một gian hàng, bước đi gia tăng, trực tiếp tiến lại đó.
Hảo gia hỏa này, hơn nửa tháng rồi, ông chú chủ gian hàng ày đã lừa cô năm vạn tệ, cuối cùng lại xuất hiện ở Cổ Thành này.
Sầm Tuế bước đến trước gian hàng của ông ta, dừng bước chân đứng đó.
Ông chú đang chán nản lướt điện thoại không ngẩng đầu lên, chỉ thấy đáy mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen, liền lười biếng nói: “Thích cái gì thì xem tự nhiên đi.”
Sầm Tuế không nhìn hàng hóa, trực tiếp nhìn lão ta hắng giọng một tiếng.
Nghe thấy thanh âm, ông chú cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó trong khoảnh khắc nhìn thấy Sầm Tuế, ánh mắt liền hiện lên vô cùng đặc sắc--- Từ nghi hoặc hoang mang, đến kinh hoàng căng thẳng, lại đến hoàn hồn bình tĩnh.
Cuối cùng ông cười lên, nhìn Sầm Tuế nói: “Cô gái, là cô sao.”
Sầm Tuế ngược lại tò mò: “Ông vẫn còn nhớ tôi sao, vậy tại sao không chạy đi?”
Ông chú thư giãn cười một tiếng: “Cô đừng trêu tôi nữa, bọn họ đều nói với tôi rồi, cô đã biết cái bình đó là đồ giả.”
Sầm Tuế nghĩ lại cũng đúng, lúc đó cô cùng Vinh Mặc quay lại tìm ông ta, xác thực đã nói với người bên cạnh như vậy.
Nếu đã như vậy, Sầm Tuế cũng không dọa ông ta nữa.
Cô hỏi mượn ông cái ghế nhỏ, ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Tôi không trêu ông nữa, năm vạn tệ kia cũng coi như tôi tự nguyện cho ông đi, tôi hiện tại tìm ông là có việc muốn nhờ, ông thử nghĩ lại giúp tôi xem mảnh gốm này là từ đâu đến.”
Sầm Tuế vừa nói vừa móc điện thoại ra, nhấn vào bộ sưu tập, đem tất cả ảnh chụp và video đều đưa cho ông lão chủ gian hàng xem.
Ông ta nghiêm túc xem xong, nghĩ một hồi rồi nói: “Mảnh gốm tầm thường thôi, tôi vẫn là chưa nhớ ra được gì.”
Sầm Tuế hơi trừng mắt nhìn ông ta: “Ánh mắt ông có vấn đề à, cái này có chỗ nào tầm thường chứ, một mảnh gốm đẹp như vậy, ông nghĩ kỹ lại xem.”
Ông ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đầu hơi ngẩng lên, tay khẽ véo cằm, mắt hơi nhìn lên, thật sự nghiêm túc nghĩ lại lần nữa.
Nghĩ một lát, ông ta thả tay xuống, nhìn Sầm Tuế nói: “Tôi có chút nhớ lại rồi, không phải là thu về cùng chỗ với những món đồ gốm trong khay này sao, đều mua trong một thôn nhỏ, không tốn bao nhiêu tiền, cái thôn đó tên là thôn Lũng Thọ.”
Sầm Tuế hơi thở ngưng lại, nhìn chủ quầy hỏi: “Còn nhớ là mua ở nhà nào không?”
Ông chủ quầy lại nghĩ: “Tôi nhớ là ở đội sản xuất thứ sáu trong thôn đó, tổng cộng có bốn hàng dãy nhà, tôi mua được mấy món đồ này là từ mấy nhà ở hai dãy cuối, còn về món đồ của cô là mua từ đâu, tôi vẫn thật sự không nghĩ ra.”
Sầm Tuế trầm ngâm một lúc, sau đó liền vội vàng từ trong cặp lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ to bằng bàn tay.
Cô mở nắp bút ra, cùng ông chủ gian hàng xác nhận lại một lần nữa địa chỉ chi tiết, sau đó ghi hết vào sổ ghi chép.
Sau khi ghi xong, thuận tiện cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh.
Ông chú nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Sầm Tuế, hỏi cô: “Cô gái, cô hỏi cái này để làm gì?”
Sầm Tuế cười cười, vừa định nói chuyện, lời nói còn chưa phát ra, người chủ gian hàng đang vươn cổ xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên nói: “Không phải là… thật sự là gốm sứ ư?
Sầm Tuế không ngờ bọn họ vẫn còn nhớ lời cô nói lúc đó.
Cô đóng nắp bút lại, cất cả bút và sổ ghi chép vào cặp, cười nói: “Mấy người không tin, tôi nói gì cũng vô dụng.
Ông chủ quầy trước mặt Sầm tuế nghĩ ngợi một lúc, chiếc bình Bát Phương Quán Nhĩ của ông ta làm giả cũng không tồi, không phải người trong nghề thì căn bản nhìn không ra khe hở, rõ ràng là con nha đầu này cũng khá là hiểu biết.
Nghe xong lời này, Triệu Tử Trừng bất giác cảm thấy mông mình phát đau.
Anh ta hơi hơi nghiến răng lên tiếng: “Em con mẹ nó sắp…”
Tiêu rồi…
Sầm Tuế sau khi tan học không lưu lại trường nữa, trực tiếp đi về phía đường Thừa Cổ.
Giống như thường ngày, sau khi mở quán, Sầm Tuế liền đốt một cây hương nhẹ nhàng, thuận tiện mở list nhạc trong điện thoại lên, sau đó cầm khăn lau đi lau quầy kệ, dùng tấm da nai cẩn thận lau đồ cổ bên trong.
Dọn dẹp xong rồi thì ngồi xuống đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài một chút, giúp mắt thư giãn.
Buổi trưa, bụng bắt đầu réo lên kêu đói, cô khóa cửa ra ngoài lượn một vòng, tìm một quán ăn nhỏ gần Cổ Thành ăn trưa.
Ăn xong quay lại Cổ Thành, cô không lập tức trở về trông quán.
Cô nghĩ mấy ngày nay không có đi mua sắm gì hết, vì vậy cô trực tiếp ghé vào gian hàng dạo chơi một chút.
Cô cứ đi như vậy, vừa đi vừa xem, đi một lượt cũng không tìm được thứ gì tốt, căn bản là không muốn lãng phí thời gian bên cạnh gian hàng.
Sau đó cứ như vậy vừa đi vừa ngắm, vừa đi vừa ngắm, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt dán chặt vào một gian hàng, bước đi gia tăng, trực tiếp tiến lại đó.
Hảo gia hỏa này, hơn nửa tháng rồi, ông chú chủ gian hàng ày đã lừa cô năm vạn tệ, cuối cùng lại xuất hiện ở Cổ Thành này.
Sầm Tuế bước đến trước gian hàng của ông ta, dừng bước chân đứng đó.
Ông chú đang chán nản lướt điện thoại không ngẩng đầu lên, chỉ thấy đáy mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen, liền lười biếng nói: “Thích cái gì thì xem tự nhiên đi.”
Sầm Tuế không nhìn hàng hóa, trực tiếp nhìn lão ta hắng giọng một tiếng.
Nghe thấy thanh âm, ông chú cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó trong khoảnh khắc nhìn thấy Sầm Tuế, ánh mắt liền hiện lên vô cùng đặc sắc--- Từ nghi hoặc hoang mang, đến kinh hoàng căng thẳng, lại đến hoàn hồn bình tĩnh.
Cuối cùng ông cười lên, nhìn Sầm Tuế nói: “Cô gái, là cô sao.”
Sầm Tuế ngược lại tò mò: “Ông vẫn còn nhớ tôi sao, vậy tại sao không chạy đi?”
Ông chú thư giãn cười một tiếng: “Cô đừng trêu tôi nữa, bọn họ đều nói với tôi rồi, cô đã biết cái bình đó là đồ giả.”
Sầm Tuế nghĩ lại cũng đúng, lúc đó cô cùng Vinh Mặc quay lại tìm ông ta, xác thực đã nói với người bên cạnh như vậy.
Nếu đã như vậy, Sầm Tuế cũng không dọa ông ta nữa.
Cô hỏi mượn ông cái ghế nhỏ, ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Tôi không trêu ông nữa, năm vạn tệ kia cũng coi như tôi tự nguyện cho ông đi, tôi hiện tại tìm ông là có việc muốn nhờ, ông thử nghĩ lại giúp tôi xem mảnh gốm này là từ đâu đến.”
Sầm Tuế vừa nói vừa móc điện thoại ra, nhấn vào bộ sưu tập, đem tất cả ảnh chụp và video đều đưa cho ông lão chủ gian hàng xem.
Ông ta nghiêm túc xem xong, nghĩ một hồi rồi nói: “Mảnh gốm tầm thường thôi, tôi vẫn là chưa nhớ ra được gì.”
Sầm Tuế hơi trừng mắt nhìn ông ta: “Ánh mắt ông có vấn đề à, cái này có chỗ nào tầm thường chứ, một mảnh gốm đẹp như vậy, ông nghĩ kỹ lại xem.”
Ông ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đầu hơi ngẩng lên, tay khẽ véo cằm, mắt hơi nhìn lên, thật sự nghiêm túc nghĩ lại lần nữa.
Nghĩ một lát, ông ta thả tay xuống, nhìn Sầm Tuế nói: “Tôi có chút nhớ lại rồi, không phải là thu về cùng chỗ với những món đồ gốm trong khay này sao, đều mua trong một thôn nhỏ, không tốn bao nhiêu tiền, cái thôn đó tên là thôn Lũng Thọ.”
Sầm Tuế hơi thở ngưng lại, nhìn chủ quầy hỏi: “Còn nhớ là mua ở nhà nào không?”
Ông chủ quầy lại nghĩ: “Tôi nhớ là ở đội sản xuất thứ sáu trong thôn đó, tổng cộng có bốn hàng dãy nhà, tôi mua được mấy món đồ này là từ mấy nhà ở hai dãy cuối, còn về món đồ của cô là mua từ đâu, tôi vẫn thật sự không nghĩ ra.”
Sầm Tuế trầm ngâm một lúc, sau đó liền vội vàng từ trong cặp lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ to bằng bàn tay.
Cô mở nắp bút ra, cùng ông chủ gian hàng xác nhận lại một lần nữa địa chỉ chi tiết, sau đó ghi hết vào sổ ghi chép.
Sau khi ghi xong, thuận tiện cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh.
Ông chú nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Sầm Tuế, hỏi cô: “Cô gái, cô hỏi cái này để làm gì?”
Sầm Tuế cười cười, vừa định nói chuyện, lời nói còn chưa phát ra, người chủ gian hàng đang vươn cổ xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên nói: “Không phải là… thật sự là gốm sứ ư?
Sầm Tuế không ngờ bọn họ vẫn còn nhớ lời cô nói lúc đó.
Cô đóng nắp bút lại, cất cả bút và sổ ghi chép vào cặp, cười nói: “Mấy người không tin, tôi nói gì cũng vô dụng.
Ông chủ quầy trước mặt Sầm tuế nghĩ ngợi một lúc, chiếc bình Bát Phương Quán Nhĩ của ông ta làm giả cũng không tồi, không phải người trong nghề thì căn bản nhìn không ra khe hở, rõ ràng là con nha đầu này cũng khá là hiểu biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook