Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 74:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn dáng vẻ nói câu nào chắc câu đó của cô, ông ta đột nhiên có chút tin rồi, trừng mắt nhìn cô hỏi: “Thật sự là gốm sứ à?”
Sầm Tuế vẫn nở nụ cười: “Mang đi giám định rồi, bao giờ có kết quả lại nói đi.”
Ông chủ quầy hơi trừng mắt lên, nhìn Sầm Tuế hỏi: “Nếu thật sự là gốm sứ, vậy cái mảnh nhỏ kia, đáng giá bao nhiêu tiền?”
Sầm Tuế cũng không muốn giấu giếm, thành thật nói: “Giá thị trường rơi vào khoảng hai nghìn vạn tệ, nhưng nếu gặp được những người cuồng đồ gốm sứ, chính là muốn sở hữu mảnh gốm, trả giá cao lên, thì ba bốn nghìn vạn tệ cũng không phải là không có khả năng.
Ông chủ quầy cùng với mấy người chủ quầy đang xem náo nhiệt nghe thấy như vậy, mắt đều trợn hết cả lên.
Ông chủ quầy dơ tay lên mạnh mẽ vỗ vào cái đầu ít tóc của mình mấy cái, hướng Sầm Tuế nói: “Cô gái, nếu như kết quả giám định là thật, cô xem cô có thể trả lại cho tôi không? Năm vạn tệ kia tôi cũng sẽ trả lại cho cô.”
Sầm Tuế lắc lắc đầu: “Đương nhiên là không được rồi, quy tắc của giới đồ cổ, ông phải hiểu rõ hơn tôi chứ.”
Ông chủ quầy càng nghĩ càng khó chịu, tưởng rằng cơ hội làm giàu đã tuột khỏi tay, liền đứng dạy dậm chân vài cái, nhắm mắt lại nửa ngày, vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy người chủ sạp kia kéo dài thanh âm nói: “Lão Từ, ông đừng ngu muội nữa. Chơi đồ cổ chú trọng mắt nhìn và duyên phận. Ông cùng mảnh gốm đó không có duyên, mang đến trước mặt ông ông cũng không phân được rõ là hàng tốt hay hàng xấu, vậy thì hết cách rồi, chấp nhận đi.”
Sầm Tuế ngồi trên ghế nhỏ hít một hơi, đứng dậy nói: “Làm phiền ông rồi, tôi đi trước nhé.”
Kết quả cô vừa quay được nửa người, tay áo chợt bị lão Từ giữ lấy.
Sầm Tuế nghi hoặc quay đầu lại, nhìn chằm chằm lão Từ.
Ông ta nói: “Đó là món đồ cực kỳ quý giá, tôi sao có thể cho không cô mấy nghìn vạn tệ, cô không được đi.”
Sầm Tuế trong lòng thầm nghĩ, đây chắc hẳn là muốn gây sự giữa ban ngày ban mặt đúng không.
Gây chuyện thì sao, ông ta không hề để ý, báo cảnh sát thì chỉ cần đến đồn công an, chịu phê bình và giáo dục một chút thôi.
Ánh mắt Sầm Tuế đầy phòng bị nhìn ông chủ quầy: “Ông muốn làm gì?”
Chủ sạp họ Từ vẫn không chịu buông lỏng tay áo cô ra, nhìn cô nói: “Tôi nửa tháng nay, đi khắp nơi thu được không ít đồ.” nói với ngữ khí ôn hòa lại: “Cô xem giúp tôi xem, có đồ gì quý báu trong này không, khà khà…”
Sầm Tuế: “...”
Bà nội ơi, dọa chết cô rồi…
Quả thật trong tay ông ta có một vài đồ vật, vậy xem một chút cũng được.
Sầm Tuế gật đầu với lão Từ: "Được, vậy tôi sẽ giúp ông xem xem, còn có bảo bối nào không."
Vừa lòng, lão Từ buông ống tay áo của Sầm Tuế ra.
Sầm Tuế lại cúi xuống ngồi xuống đập nhỏ, đưa tay gẩy gẩy cái cốc uống rượu bằng đồng mới tinh đến mức soi được cả trộm.
Sau khi gẩy hai lần, cô ngẩng đầu nhìn lão Từ, cười nói: "Nhưng tôi còn có điều kiện."
Lão Từ cũng ngồi xuống cái ghế nhỏ, hùng hổ nói: "Điều kiện gì, cô nói ra ông nghe xem."
Sầm Tuế đặt túi lên đùi, ôm vào lòng, nhìn ông chủ tiệm nói: "Chuyện của ông kể rất hay, tôi muốn nghe ông kể chuyện, kể xong tôi cho ông xem hàng miễn phí."
Ông ông là một tên tiểu thương với cái trình độ gà mờ đi bán đồ cổ, cũng chỉ có việc kể chuyện là giỏi nhất, bởi vì ông ta thích đọc dã sử.
Dù sao ở đây cũng không sao, ông ông ngồi vững vàng nhìn Sầm Tuế nói: "Được, cháu muốn nghe chuyện gì, ông biết sẽ kể hết cho cháu nghe, chắc chắn còn thú vị hơn thuyết thư."
Sầm Tuế suy nghĩ một chút: "Sài Từ đi."
Bác Tần gật gật đầu, hắng giọng, bắt đầu tư thái thuyết thư, còn cúi xuống lấy cái phách từ quầy hàng bên cạnh, lách cách hai lần rồi nói: "Cô gái, vậy tôi bắt đầu nhé."
Sầm Tuế nhịn không khỏi cười khúc khích: "Ông bắt đầu đi."
Lão Từ lại hắng giọng, mở miệng nói: "Chuyện kể rằng Sài Từ này là thời Ngũ Đại Thập Quốc, lò ngự của hoàng đế Chu Thế Tông Sài Vinh. Tôi biết đấy, thời Ngũ đại và Thập quốc cháu biết đấy, chính là thời kỳ của sự chia tách lớn sau khi nhà Đường diệt vong."
Sầm Tuế gật đầu: "Tôi biết."
Giọng lão Từ tự nhiên lấp đầy câu chuyện: "Trước tiên chúng ta hãy nói về Sài Vinh này, ông ấy vốn họ Sài, sau này đổi họ thành Quách. Ông ấy là hoàng đế thứ hai của Hậu Chu, thời gian lập vị rất ngắn, chỉ trị vì chỉ có sáu năm, đây cũng là một trong những lý do tại sao sài từ còn rất ít.”
Sầm Tuế nhìn lão Từ gật gật đầu, biểu thị cô đang lắng nghe cẩn thận, cũng hiểu những gì nghe được.
Cho ông ông một phản ứng tích cực, để ông tiếp tục kể.
Nhìn dáng vẻ nói câu nào chắc câu đó của cô, ông ta đột nhiên có chút tin rồi, trừng mắt nhìn cô hỏi: “Thật sự là gốm sứ à?”
Sầm Tuế vẫn nở nụ cười: “Mang đi giám định rồi, bao giờ có kết quả lại nói đi.”
Ông chủ quầy hơi trừng mắt lên, nhìn Sầm Tuế hỏi: “Nếu thật sự là gốm sứ, vậy cái mảnh nhỏ kia, đáng giá bao nhiêu tiền?”
Sầm Tuế cũng không muốn giấu giếm, thành thật nói: “Giá thị trường rơi vào khoảng hai nghìn vạn tệ, nhưng nếu gặp được những người cuồng đồ gốm sứ, chính là muốn sở hữu mảnh gốm, trả giá cao lên, thì ba bốn nghìn vạn tệ cũng không phải là không có khả năng.
Ông chủ quầy cùng với mấy người chủ quầy đang xem náo nhiệt nghe thấy như vậy, mắt đều trợn hết cả lên.
Ông chủ quầy dơ tay lên mạnh mẽ vỗ vào cái đầu ít tóc của mình mấy cái, hướng Sầm Tuế nói: “Cô gái, nếu như kết quả giám định là thật, cô xem cô có thể trả lại cho tôi không? Năm vạn tệ kia tôi cũng sẽ trả lại cho cô.”
Sầm Tuế lắc lắc đầu: “Đương nhiên là không được rồi, quy tắc của giới đồ cổ, ông phải hiểu rõ hơn tôi chứ.”
Ông chủ quầy càng nghĩ càng khó chịu, tưởng rằng cơ hội làm giàu đã tuột khỏi tay, liền đứng dạy dậm chân vài cái, nhắm mắt lại nửa ngày, vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy người chủ sạp kia kéo dài thanh âm nói: “Lão Từ, ông đừng ngu muội nữa. Chơi đồ cổ chú trọng mắt nhìn và duyên phận. Ông cùng mảnh gốm đó không có duyên, mang đến trước mặt ông ông cũng không phân được rõ là hàng tốt hay hàng xấu, vậy thì hết cách rồi, chấp nhận đi.”
Sầm Tuế ngồi trên ghế nhỏ hít một hơi, đứng dậy nói: “Làm phiền ông rồi, tôi đi trước nhé.”
Kết quả cô vừa quay được nửa người, tay áo chợt bị lão Từ giữ lấy.
Sầm Tuế nghi hoặc quay đầu lại, nhìn chằm chằm lão Từ.
Ông ta nói: “Đó là món đồ cực kỳ quý giá, tôi sao có thể cho không cô mấy nghìn vạn tệ, cô không được đi.”
Sầm Tuế trong lòng thầm nghĩ, đây chắc hẳn là muốn gây sự giữa ban ngày ban mặt đúng không.
Gây chuyện thì sao, ông ta không hề để ý, báo cảnh sát thì chỉ cần đến đồn công an, chịu phê bình và giáo dục một chút thôi.
Ánh mắt Sầm Tuế đầy phòng bị nhìn ông chủ quầy: “Ông muốn làm gì?”
Chủ sạp họ Từ vẫn không chịu buông lỏng tay áo cô ra, nhìn cô nói: “Tôi nửa tháng nay, đi khắp nơi thu được không ít đồ.” nói với ngữ khí ôn hòa lại: “Cô xem giúp tôi xem, có đồ gì quý báu trong này không, khà khà…”
Sầm Tuế: “...”
Bà nội ơi, dọa chết cô rồi…
Quả thật trong tay ông ta có một vài đồ vật, vậy xem một chút cũng được.
Sầm Tuế gật đầu với lão Từ: "Được, vậy tôi sẽ giúp ông xem xem, còn có bảo bối nào không."
Vừa lòng, lão Từ buông ống tay áo của Sầm Tuế ra.
Sầm Tuế lại cúi xuống ngồi xuống đập nhỏ, đưa tay gẩy gẩy cái cốc uống rượu bằng đồng mới tinh đến mức soi được cả trộm.
Sau khi gẩy hai lần, cô ngẩng đầu nhìn lão Từ, cười nói: "Nhưng tôi còn có điều kiện."
Lão Từ cũng ngồi xuống cái ghế nhỏ, hùng hổ nói: "Điều kiện gì, cô nói ra ông nghe xem."
Sầm Tuế đặt túi lên đùi, ôm vào lòng, nhìn ông chủ tiệm nói: "Chuyện của ông kể rất hay, tôi muốn nghe ông kể chuyện, kể xong tôi cho ông xem hàng miễn phí."
Ông ông là một tên tiểu thương với cái trình độ gà mờ đi bán đồ cổ, cũng chỉ có việc kể chuyện là giỏi nhất, bởi vì ông ta thích đọc dã sử.
Dù sao ở đây cũng không sao, ông ông ngồi vững vàng nhìn Sầm Tuế nói: "Được, cháu muốn nghe chuyện gì, ông biết sẽ kể hết cho cháu nghe, chắc chắn còn thú vị hơn thuyết thư."
Sầm Tuế suy nghĩ một chút: "Sài Từ đi."
Bác Tần gật gật đầu, hắng giọng, bắt đầu tư thái thuyết thư, còn cúi xuống lấy cái phách từ quầy hàng bên cạnh, lách cách hai lần rồi nói: "Cô gái, vậy tôi bắt đầu nhé."
Sầm Tuế nhịn không khỏi cười khúc khích: "Ông bắt đầu đi."
Lão Từ lại hắng giọng, mở miệng nói: "Chuyện kể rằng Sài Từ này là thời Ngũ Đại Thập Quốc, lò ngự của hoàng đế Chu Thế Tông Sài Vinh. Tôi biết đấy, thời Ngũ đại và Thập quốc cháu biết đấy, chính là thời kỳ của sự chia tách lớn sau khi nhà Đường diệt vong."
Sầm Tuế gật đầu: "Tôi biết."
Giọng lão Từ tự nhiên lấp đầy câu chuyện: "Trước tiên chúng ta hãy nói về Sài Vinh này, ông ấy vốn họ Sài, sau này đổi họ thành Quách. Ông ấy là hoàng đế thứ hai của Hậu Chu, thời gian lập vị rất ngắn, chỉ trị vì chỉ có sáu năm, đây cũng là một trong những lý do tại sao sài từ còn rất ít.”
Sầm Tuế nhìn lão Từ gật gật đầu, biểu thị cô đang lắng nghe cẩn thận, cũng hiểu những gì nghe được.
Cho ông ông một phản ứng tích cực, để ông tiếp tục kể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook