Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 21: Ngã Ba Đầu (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Rầm! Rầm!

Cửa sắp bị đạp tung, bên ngoài có giọng nói khác vang lên: “Cô đến ga rồi, mời xuống xe ngay lập tức.”

Là giọng của nhân viên phục vụ!

Nhân viên phục vụ đang nhắc nhở người phụ nữ kia đã đến ga.

Thần kinh Lý Phán Phong hơi thả lỏng. Cậu đặt phích nước nóng xuống, tranh thủ gãi thêm mấy cái.

Người phụ nữ kia gào lên: “Tôi không xuống xe! Tôi sẽ tìm cách mua vé bổ sung. Tôi không thể xuống xe ở ngã Ba Đầu được! Người bán hàng rong đi rồi! Tôi phải xuống ở ga sau, tôi phải đến Hải Cật Lĩnh!”

Người bán hàng rong nào?

Người bán hàng rong đi rồi, tại sao lại phải đến Hải Cật Lĩnh?

Lý Phán Phong vẫn đang ngơ ngác, chỉ nghe thấy bên ngoài bắt đầu có tiếng ẩu đả và xô đẩy

Người phụ nữ hét lên: “Tôi không xuống đâu!”

Đứa bé cũng hô to: “Cháu cứ không xuống đấy!”

Người đàn ông gào lên: “Lát nữa chúng tôi sẽ mua vé bổ sung mà!”

Tiếng của người phụ nữ, đứa trẻ, người đàn ông cùng vang lên. Tiếng đánh đập, va chạm chưa từng gián đoạn nhưng âm thanh ngày càng xa dần. Hình như họ đã đánh nhau với nhân viên phục vụ suốt một quãng đường xuống tàu.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ thu thang, đóng cửa tàu

Lý Phán Phong ngồi lại xuống ghế, lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa gãi cổ vừa suy đoán diễn biến của mọi chuyện.

Hóa ra ba người kia muốn vào toa của mình là để trốn vé.

Nếu thả cho họ vào, đoán chừng toa tàu này sẽ bị chiếm luôn. Mà thế còn tính là nhẹ đấy.

Họ dám đạp cửa, dám đánh nhau với nhân viên phục vụ, còn không có tiền mua vé. Dự là sau khi vào trong sẽ cướp đồ của mình.

Nếu mình đánh không lại, có lẽ tiền, mì ăn liền, que cay, khoai tây chiên, còn cả món bảo bối của Hà Gia Khánh đều không giữ nổi.

Những thứ khác thì sao cũng được, quan trọng nhất là mì ăn liền không thể để họ cướp mất. Nếu không có chúng, mình phải vượt qua quãng đường này kiểu gì!

Lý Phán Phong ngồi bên cửa sổ, hắn uống liền mấy ngụm nước để bình tĩnh lại.

Xình xịch~ Xình xịch~

Dừng ở ga hơn 10 phút, tàu hơi nước lại bắt đầu khởi động.

Cổ ngày càng ngứa, hình như bị nổi mẩn!

Lý Phán Phong lấy điện thoại ra, đang định xem giờ thì lại nghe thấy tiếng đập vang lên từ cửa sổ.

Ai đang đập cửa sổ thế nhỉ?

Là ba người lúc nãy à?

Bang! Bang! Bang!

Tiếng động trầm đục liên tiếp vang lên.

Đoàn tàu chạy ngày càng nhanh, thế nhưng tiếng đập này lại không hề dừng lại.

Người này đuổi theo tàu hỏa để đập cửa sổ của mình à?

Đối phương phải chạy nhanh đến mức nào chứ!

Lý Phán Phong kinh hãi, không dám tiếp tục ngồi cạnh cửa sổ nữa.

Cậu muốn vén rèm cửa lên xem thử nhưng nhớ lại lời dặn trên loa phát thanh, lại không dám tùy tiện thò tay ra nữa.

Tàu hỏa đi qua một chỗ có đèn đường. Dưới ánh đèn, bóng của người bên ngoài cửa sổ hiện rõ lên tấm rèm.

Lý Phán Phong nhìn thấy một bàn tay to rộng, nhìn thấy hai cánh tay đầy sức mạnh, nhìn thấy lồng ngực dày rộng và cả bờ vai còn rộng hơn cả lồng ngực.

Trên bờ vai thái bình dương đó có ba cái đầu! Tuy chỉ lướt qua trong mấy giây nhưng Lý Phán Phong dám chắc mình không nhìn nhầm.

Đây là kẻ hồi nãy đã đạp cửa toa tàu của cậu à?

Chắc là thế rồi!

Lý Phán Phong cứ tưởng ngoài cửa có ba người, thực tế lại chỉ có một. Một người có ba cái đầu!

Cuộc trò chuyện nghe được lúc nãy là do ba cái đầu này thay phiên nhau nói.

Chỗ này tên là ngã Ba Đầu.

Người ba đầu và ngã Ba Đầu chắc là có liên quan đến nhau, đúng không?

Đoàn tàu đi qua một dãy đèn đường, bóng của người ba đầu liên tục ánh lên rèm cửa.

Một tay hắn bám vào mép ngoài cửa sổ tàu. Cơ thể đã lơ lửng nhưng bàn tay vẫn không ngừng đập vào cửa sổ.

Tấm kính cửa sổ rung lên bần bật, giống như lúc nào cũng có thể vỡ tan.

Lý Phán Phong lại cầm lấy que cay và phích nước nóng lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Một cái sào bất ngờ thò xuống từ nóc xe, liên tục đâm chọc mười mấy cái, hất người ba đầu rơi khỏi cửa sổ toa tàu.

Là nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ đẩy người ba đầu này rơi khỏi tàu, sau đó thu sào lại, bình thản nhảy đến chỗ nối toa rồi quay vào trong tàu.

Lý Phán Phong đứng giữa toa tàu, không dám đến quá gần cửa ra vào, cũng không dám đến quá gần cửa sổ.

Rè rè rè rè~

Tiếng loa phát thanh lại vang lên: [Kính chào quý khách, chào mừng mọi người đã lên chuyến tàu 1160. Những hành khách đã lên tàu, xin đừng tùy tiện đi lại...]

Cổ ngày càng ngứa. Lý Phán Phong gãi thêm mấy cái thì phát hiện mình đã gãi đến xước da, chảy máu luôn rồi.

Chuyện gì vậy trời?

Tại sao chỉ có cổ là bị ngứa như này?

Đừng nói cậu cũng sắp mọc thêm hai cái đầu nữa đấy nha?

Lỡ như mọc thật thì phải làm thế nào?

“Mọc thì mọc thôi! Một mình cô đơn lắm!”

“Bọn tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, vừa hay có thể nói chuyện với nhau!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương