Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 23: Khố Đới Khảm (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lý Phán Phong cảm thấy dạ dày trướng lên, quặn thắt từng cơn. Cậu muốn nôn nhưng ọc ọe một lúc lâu vẫn không phun ra được cái gì.

Gánh nặng tiêu hóa do dạ dày quá tải khiến Lý Phán Phong lại nằm vật ra giường.

Ting!

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên bên tai.

Điện thoại lại có sóng, Lý Phán Phong nhìn thấy tin nhắn của Hà Gia Khánh.

[Số 21 đường Xuyến Tử, phố Bài Phường, nội câu, Dược Vương Câu.] Hà Gia Khánh gửi địa chỉ nhà mình cho Lý Phán Phong.

[Người anh em, xuống tàu thì nhớ đến thẳng nhà tao. Ngày mai tao không đi đón được đâu.]

[Rốt cuộc thì nhà mày ở cái hốc nào thế hả? Sao lại có cả người ba đầu nữa vậy!]

Hà Gia Khánh không trả lời.

Dược Vương Câu, Hải Cật Lĩnh... cậu tra nát mạng cũng không tìm thấy mấy địa danh.

Lý Phán Phong mở bản đồ trên điện thoại, muốn xác nhận vị trí của mình. Ít nhất cũng phải biết bản thân đang đâm đầu về hướng nào chứ.

Trên bản đồ là một khoảng trắng, không thể định vị được.

Lý Phán Phong cảm thấy rất chi là bực bội, ném điện thoại sang một bên.

Điện thoại sắp hết pin, bên cạnh giường có ổ cắm nhưng cậu lười sạc, xoay người ngủ tiếp.

Hoàng hôn, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.

Luồng hương này như mang theo một loại xao động nào đó, khiến Lý Phán Phong đang ngủ say như chết cũng phải tỉnh giấc.

Ngọt quá!

Đó là vị ngọt gần như hóa thành thực chất, có thể chạm tay vào được, vừa mềm mại đàn hồi, lại vừa ấm áp.

Lý Phán Phong lấy vé tàu, nhìn tên ga.

Đây là vịnh Lục Thủy à?

Nước ở vịnh Lục Thủy có vị ngọt hả?

Cậu lại nhìn thời gian đến ga.

Không đúng!

Thời gian đến vịnh Lục Thủy là 3h chiều, tuy nói tàu hỏa chạy bằng hơi nước thường có sai lệch, nhưng giờ đã hơn 6h rồi.

Đây hẳn là trạm phía sau vịnh Lục Thủy, Khố Đới Khảm.

Cái tên này có nghĩa là dây buộc quần, chả có tí văn nhã nào. Lý Phán Phong nghĩ mãi cũng không ra, tại sao một nơi tên dây buộc quần lại có mùi hương ngọt như này.

Cậu đi đến bên giường, định cách lớp rèm quan sát tình hình bên ngoài thì bỗng nghe có người gõ vào cửa sổ, nói: “Tiên sinh, có cần phục vụ không ạ?”

“Phục vụ gì cơ?” Toàn thân Lý Phán Phong cứng đờ.

“Phục vụ trên tàu, 200 đồng 20 phút. Chuyên giúp anh xua tan mệt mỏi trên đường đi.”

Chỉ có 200 đồng!

Giá rẻ như cho!

Ánh hoàng hôn hắt bóng dáng yêu kiều của người bên ngoài lên rèm cửa sổ.

Giọng nói ngọt ngào, mùi phấn son ngọt ngào, cộng thêm thành ý ngọt ngào của cô gái.

Lý Phán Phong đã tìm thấy ngọn nguồn của mùi hương ngọt ngào trong không khí.

Cậu kìm nén sự thôi thúc trong lòng, đáp lại người ngoài cửa sổ: “Không cần đâu, cảm ơn nhé.”

Người phụ nữ ngoài cửa sổ không rời đi, ngoài sự chân thành ngọt ngào, cô ta còn có cả kiên nhẫn ngọt ngào nữa: “Tiên sinh, lần đầu tiên đến đây ư? Anh cứ yên tâm, tôi có thể ở bên ngoài, không vào trong toa tàu đâu ạ.”

“Không vào thì cô phục vụ kiểu gì?” Trí tưởng tượng của Lý Phán Phong có tí nghèo nàn.

“Ngài mở hé cửa sổ ra, đưa bộ phận cần thiết cho tôi là được.”

Bộ phận cần thiết...

Lý Phán Phong thử tưởng tượng hình ảnh đó.

Cậu đứng trước cửa sổ, chìa cái cần câu của mình ra ngoài…

“Không ổn lắm đâu...”

“Phục vụ không tới nơi tới chốn, tôi không lấy tiền của anh đâu!”

Con gái người ta đã nói đến mức này thì đặt tay lên lương tâm mà nói, bảo Lý Phán Phong từ chối kiểu gì đây?

Nội tâm cậu chàng đang đấu tranh dãy dụa, bị dày vò muốn chết. Cách một lớp rèm dày cui, cậu nhìn thấy một em gái nhà bên đang e thẹn, mắt long lanh nước nhìn mình.

Bên ngoài cửa sổ, giọng nói ngọt ngào trong trẻo lại vang lên: “Anh ơi, em gái nói thật lòng đấy. Nếu anh thấy làm không đủ đô, em gái không lấy tiền của anh đâu!”

Lý Phán Phong gật đầu nói: “Anh biết, anh biết em thật lòng! Anh thấy em rất tốt!” Má nó, sắp mất kiểm soát luôn rồi!

Vào khoảnh khắc sắp mở cửa sổ, Lý Phán Phong chợt nhớ đến người ba đầu lúc trước.

Nếu em gái này cũng có ba cái đầu thì phải làm sao bây giờ?

Niềm vui nhân ba à?

Một cái đầu phục vụ, hai cái đầu còn lại hỏi:

“Tiên sinh, anh có hài lòng không?”

“Anh ơi, em gái làm được mà.”

Cô gái à, trí tưởng tượng của tôi nghèo nàn lắm!

Suy đi tính lại, Lý Phán Phong vẫn uyển chuyển từ chối tấm lòng nhiệt tình của cô gái. Cậu cố ý đè thấp giọng, khiến nó nghe có vẻ khô khan, từng trải: “Chúng ta không hợp nhau lắm đâu. Cô gái, cô còn trẻ quá, có duyên sẽ gặp lại.”

Cô gái cũng không dây dưa, thời gian dừng tàu có hạn, cô ta phải nhanh chóng tìm kiếm khách hàng tiếp theo.

Tâm trạng Lý Phán Phong vừa mới ổn định thì lại có một người phụ nữ khác gõ cửa sổ, nghe giọng nói có vẻ già dặn hơn người trước rất nhiều: “Tiên sinh, tôi hợp với anh, tuổi tác hợp, giá cả đều hợp hết. 15 phút, 100 đồng. Dịch vụ đảm bảo anh sẽ hài lòng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương