Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 24: Khố Đới Khảm (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Quý cô à, tôi là người có học thức cao, loại giao dịch dung tục này không hợp với tôi đâu.” Lý Phán Phong cố chống cự lần cuối.
“Học thức cao à... tôi hiểu rồi!” Người phụ nữ ngoài cửa sổ điều chỉnh giọng điệu: “Các em học sinh, bây giờ chúng ta bắt đầu vào học.”
Giọng nói già dặn mang theo trí tuệ và uy nghiêm khiến cơ thể Lý Phán Phong lại run lên.
Cậu giống như đã thấy được dáng vẻ của người đứng ngoài cửa sổ: một cô giáo trẻ mặc áo vest cùng chân váy bút chì màu xám, keo mắt kính, chỉ vào mấy chữ trên bảng đen, dịu dàng chỉ dạy cho một đám học sinh đang khao khát tri thức.
Cô giáo ngoài cửa sổ cao giọng nói: “Nào, các em học sinh, đọc theo cô: phục vụ!”
Các em học sinh đọc to: “Phục vụ!”
Cô giáo ngoài cửa sổ không hài lòng lắm: “Các em học sinh, giọng chưa đủ vang, đọc theo cô một lần nữa: phục vụ~”
“Phục vụ!” Lần này, giọng đám học sinh vừa đều vừa vang.
Tiếng đọc bài sang sảng của các em học sinh liên tục vang vọng ngoài cửa sổ, dọa Lý Phán Phong phải lùi lại mấy bước.
Cậu sắp chịu hết nổi nữa rồi.
Tiếng gọi đầy trí tuệ lại vang lên: “Em học sinh này, chất lượng giảng dạy của tôi đảm bảo hạng nhất. Nếu không tin thì em cứ mở cửa sổ ra, xem thử giáo trình và giáo án tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng này.”
Cô giáo lại lên tiếng rồi.
Phải nghe lời cô giáo chứ!
Lý Phán Phong đặt tay lên cửa sổ, từ từ sờ đến nút bấm.
Cả người run như động kinh, Lý Phán Phong nghiến răng nghiến lợi, một lần nữa chống lại cám dỗ, điều chỉnh âm điệu của mình: “Chị gái ơi, chị tìm nhầm mối rồi. Thật ra tôi là phụ nữ đấy.”
Thay đổi giọng nói là một trong những sở trường của Lý Phán Phong.
Cậu từng giả làm nữ streamer, còn kiếm được không ít tiền donate.
Người phụ nữ ngoài cửa sổ hừ lạnh rồi bỏ đi.
Lý Phán Phong dùng nước lạnh rửa mặt, nghĩ đủ mọi cách để dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong lòng.
Không thể mở cửa sổ, phải tuân thủ quy định trên tàu.
Thế nhưng dù có dùng bao nhiêu nước lạnh, ngọn lửa kia vân ngo ngoe dục dịch, trong bầu không khí tràn ngập hương thơm ngọt nào, càng đốt lại càng to.
Lý Phán Phong đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Sức sát thương của Khố Đới Khảm quá mạnh.
Chỉ cần có thêm một người đến trước cửa sổ báo giá, cậu sẽ không chút do dự mở cửa sổ, giao dịch ngay và luôn.
Cộc! Cộc! Cộc!
Có người đập cửa sổ thật này.
Hai mắt Lý Phán Phong đỏ ngầu, đặt cả tay lên nút bấm dưới cửa sổ.
Dù người đến là ai, mối này nhất định phải thầu!
Dù có phải liều mạng cũng phải thực hiện vụ làm ăn này!
Giọng nói ngoài cửa sổ vang lên:
“Quý cô, có cần phục vụ không ạ? Kích thước 20cm, thời gian do cô quyết định, đảm bảo khiến cô hài lòng trước khi tàu chạy, chỉ cần 80 đồng thôi ạ.”
Lý Phán Phong rụt tay về.
Thôi vụ này cậu xin kiếu.
Nghe anh trai bên ngoài không ngừng gõ cửa, Lý Phán Phong cảm thấy thật ra không khí cũng không ngọt ngào đến thế.
Cậu lấy vé tàu, kiểm tra lại lịch trình.
Không sai, nơi này thật sự tên là Khố Đới Khảm.
Cái tên thẳng thắn như vậy, một nơi kỳ quái như vậy...
Gia Khánh, đợi giúp mày làm xong việc, tao dứt khoát chuyển nhà đến đây luôn.
Ga tiếp theo chính là Dược Vương Câu, Gia Khánh, bọn mình sắp gặp nhau rồi.
Tàu hỏa dừng lại Khố Đới Khảm khoảng nửa tiếng đồng hồ. Có tất cả 7 người, gồm 5 nữ 2 nam đến chào hàng với qua cửa sổ toa tàu.
Lý Phán Phong là người có ý chí kiên định nên bọn họ không làm ăn được gì.
Nhưng không chỉ có mỗi cậu phải đối phó với bọn họ mà còn cả các hành khách xung quanh nữa.
Đã có người trong số bọn họ chào hàng thành công, có người mời họ vào toa tàu, có người giao dịch qua cửa sổ toa tàu. Lý Phán Phong có thể nghe thấy âm thanh ‘ứ… hự…’ nhịp nhàng.
Trong suốt nửa tiếng dài đằng đẵng ấy, cậu đã cắn nát cả ngón tay. Thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu hạ kính cửa sổ xuống.
Nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn, sáng mai là đến nhà của Hà Gia Khánh rồi.
Đợi đến nhà hắn, phải tìm người phục vụ mới được.
Nếu không tìm được người khiến bản thân hài lòng, cậu sẽ bắt Hà Gia Khánh đích thân phục vụ luôn.
Đến tận khi tiếng còi tàu vang lên, Lý Phán Phong mới thở phào nhẹ nhõm, thầm cho ý chí của mình một lời khen. Có điều đoàn tàu chạy chưa được bao xa thì đột nhiên dừng lại.
Đến ga tiếp theo rồi à?
Trên vé tàu ghi rõ 7h sáng mai mới đến ga cơ mà. Thời gian của mấy chuyến tàu hơi nước có thể không chuẩn cho lắm, thế nhưng cũng không thể đến sớm như này được.
KÉT ~ KÉT!!!
Tiếng phanh chói tai vang lên, giọng nói của phát thanh viên lại truyền đến: [Do đoàn tàu gặp trục trặc nên sẽ tạm thời dừng lại, xin quý vị hành khách hãy ở yên trong toa của mình, đừng tùy ý đi lại. Tôi thay mặt toàn thể nhân viên gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến quý khách. Xin lỗi vì đã mang đến sự bất tiện này.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook