Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 25: Ba lượt may mắn (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Đoàn tàu hơi nước gặp trục trặc.

Bị hỏng ở chỗ hoang vu hẻo lánh này.

Đèn đóm chợt tắt, bên trong toa tàu tối đen như mực.

Lý Phán Phong định dùng di động để chiếu sáng nhưng lại phát hiện: không thể mở chức năng đèn pin trên điện thoại.

Điện thoại sắp hết pin rồi. Lúc trước dung lượng pin còn có một ít mà Lý Phán Phong lại lười sạc. Giờ thì hẻo rồi, còn chưa đến 5%, sắp sập nguồn đến nơi rồi.

Lý Phán Phong vội vàng cắm sạc nhưng điện thoại lại không hiện biểu tượng ‘đang sạc pin’.

Không có đèn, ổ điện cũng không có điện.

Tàu hỏa đã ngừng cung cấp điện.

Lý Phán Phong nhìn điện thoại, không lâu sau đã thấy màn hình hiện lên thông báo sẽ tự tắt máy.

Hết pin rồi à?

Phải làm sao bây giờ?

Tìm nhà Hà Gia Khánh kiểu gì đây?

Thật giờ điện thoại không phải vấn đề mà cậu nên xoắn xuýt.

Cái cậu nên lo là khi nào thì tàu mới sửa xong kìa.

Trên tuyến đường sắt này, nếu tàu gặp trục trặc có khi phải mất từ 3 đến 5 tiếng mới sửa xong. Xui xui thì 3 đến 5 ngày cũng không biết chừng.

Thật ra Lý Phán Phong không cần phải lo lắng, tình hình của cậu vẫn còn ổn vì còn có mì ăn liền.

Chứ phần lớn hành khách đều không mang dư đồ ăn.

Trên tàu, cảm giác hoảng loạn dần lan rộng.

...

Cục Ám Tinh.

Lúc này Trần Trường Thụy - đội trưởng đội trị an đang đeo một cái tai nghe to uỳnh, nhắm mắt, nửa nằm trên ghế làm việc.

Hơn một tiếng sau, có hai con rết bạc dài hơn 10cm chui ra từ vỏ ngoài của tai nghe, còn Trần Trường Thụy thì cứng đờ, nằm gục trên bàn.

Hai con rết kiệt sức, đội trưởng Trần cũng rất mệt mỏi.

Ông ta tháo tai nghe xuống, mở mắt, rút điếu thuốc ra châm, hít sâu một hơi rồi phun lên người hai con rết.

Hút xong một điếu, đội trưởng Trần khôi phục được chút tinh thần, hai con rết cũng có lại tí sức sống.

Thư ký Vưu Tuyết Hàn đang đứng bên cạnh đợi lệnh.

Hai tiếng trước, nhân viên bộ phận thông tin đã mất dấu Lý Phán Phong. Hết cách, đội trị an chỉ có thể dùng đến năng lực đặc biệt của đội trưởng.

Trần Trường Thụy rút thêm một điếu thuốc, nói với Vưu Tuyết Hàn: “Bánh Trôi, nói với nhân viên bộ phận thông tin: không phải thiết bị của bọn họ có vấn đề, là do điện thoại của Lý Phán Phong hết pin, tắt nguồn rồi.”

Bánh Trôi - Vưu Tuyết Hàn hỏi: “Đội trưởng Trần, không còn cách nào để theo dõi cậu ta ạ?”

“Còn có cách nào chứ?” Lão Trần lắc đầu: “Không thể theo dõi chuyến tàu 1160 được.”

Vưu Tuyết Hàn suy nghĩ một lúc: “Có thể theo dõi hành khách đi cùng chuyến tàu với cậu ta mà.”

“Không nhất thiết phải làm thế.” Lão Trần thu hồi hai con rết bạc rồi đứng lên, nói: “Chúng ta đâu biết cậu ta sẽ xuống tàu lúc nào, ở đâu. Có khi sáng mai người ta đã chẳng còn ở trên tàu nữa rồi.”

“Đội trưởng Trần, bên trên rất xem trọng món đồ trong tay Lý Phán Phong.” Vưu Tuyết Hàn nhắc nhở ông ta.

Lão Trần khẽ cười, sau đó châm thuốc: “Trong tay Lý Phán Phong có đồ của Phúc Tinh, kiểu gì cũng có được 3 lượt may mắn. Giờ điện thoại của cậu ta sập nguồn, chẳng phải may mắn đã đến thì là gì?

Chúng ta biết rõ đây là sắp xếp của Phúc Tinh mà vẫn theo dõi cậu ta, đây chẳng phải là đang đối nghịch với Phúc Tinh à? Cần gì phải khổ thế chứ?”

“Điện thoại hết pin cũng được xem là may mắn ạ?” Vưu Tuyết Hàn cảm thấy rất khó hiểu.

“Điện thoại hết pin, người khác có muốn tìm cũng không được. Đâu phải chỉ có mỗi bên mình tìm cậu ta, ngoài kia còn khối người không chỉ muốn tìm mà còn muốn mạng Lý Phán Phong kìa.

Vưu Tuyết Hàn ngẩn ra: “Ai muốn lấy mạng của cậu ta chứ?”

Lão Trần mỉm cười đầy ẩn ý. Ông ta vốn không định trả lời nên mặc áo khoác, đi đến cửa phòng làm việc rồi xoay người lại, nói với Vưu Tuyết Hàn: “Bánh Trôi, về nhà đi. Cứ nghỉ ngơi vài ngày, bảo mấy anh em khác tranh thủ nghỉ đi. Đặc biệt là Bóng Đèn, làm nhiệm vụ có lúc sẽ thất bại, bảo cậu ta thả lỏng, không cần canh cánh trong lòng nữa.”

“Phía bên đội phó Tiêu thì thế nào ạ?” Vưu Tuyết Hàn cẩn thận hỏi.

“Kệ cậu ta đi.” Đội trưởng Trần không nói thêm gì nữa, chỉ ngậm thuốc lá, rời khỏi phòng làm việc.

...

Lúc này, trong một căn biệt thự ở khu Nam Việt Châu.

Tiêu Chính Công đẩy cô gái tóc vàng mắt xanh trong lòng ra, nghe điện thoại.

“Chưởng môn, mất tín hiệu của tên nhãi kia rồi ạ. Hay cứ để người của chúng ta ra tay trên tàu luôn.”

“Không được ra tay trên chuyến tàu 1160!” Tiêu Chính Công nhíu mày: “Đợi cậu ta xuống xe rồi hẵng nói.”

“Tàu hỏa gặp trục trặc, không biết lúc nào mới sửa xong.”

“Bảo cậu đợi thì cậu cứ đợi đi. Đứa nào dám ra tay ở trên tàu thì đừng trách môn quy vô tình!”

Điện thoại ngắt kết nối.

Đầu dây bên kia không điện thoại, chỉ có một người đàn ông trên đầu mọc ăng-ten.

Người đàn ông nhổ ăng-ten trên đầu mình xuống, lau vết máu trên đó rồi đặt vào hộp, tiếp đến mới chửi ầm lên: “Con mẹ nó, phát điên cái gì chứ? Mày sống ở ngoại châu* nửa đời người thì biết cái chó gì? Nếu không dựa vào ông già, mày được tính là chưởng môn gì chứ?”

* Ngoại châu chính là Hoàn quốc, chỉ những nơi bên ngoài châu Phổ La

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương