Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 27: Tươi ngon quá đi (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hà Ngọc Tú bèn nhìn sang Nghiêm Ngọc Lâm: “Em dâu, em nói gì đi!”

Nghiêm Ngọc Lâm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Lão gia, cả đời tôi việc gì cũng nghe theo lời ông, chỉ làm chủ lần này thôi. Chị, chị mời vị bác sĩ kia vào đây đi!”

Hà Ngọc Tú đứng dậy đi mời bác sĩ, Hà Hải Khâm thấy vậy thì tức muốn hộc máu nhưng lại không có sức ngăn cản.

Không lâu sau, bác sĩ Dick Tracy tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao ngất đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy Hà Hải Khâm người đầy mụn nước thì giật mình.

Nghiêm Ngọc Lâm vội vàng giải thích: “Bác sĩ, cậu đừng sợ, mụn nước này sẽ không truyền nhiễm đâu. Người trong nhà tôi chăm sóc ông ấy suốt hai năm nay, chưa từng có ai bị lây.”

“Mẹ nó, tên quỷ tây dương chết tiệt!” Hà Hải Khâm trợn mắt nhìn Dick Tracy, sau đó quay lại nói với Nghiêm Ngọc Lâm: “Bà nói mấy lời vô ích này làm gì? Tên quỷ tây dương này nghe hiểu à?”

“Nghe hiểu chứ!” Dick Tracy trả lời rõ ràng từng chữ: “Không phải tên quỷ tây dương nào cũng xấu đâu. Tôi thuộc loại quỷ tây dương tốt đấy, cái chính là tôi yêu châu Phổ La.”

Hà Hải Khâm khó khăn cười mỉa: “Mẹ nó, mồm miệng cậu cũng dẻo đấy.”

“Cái này không phải là giỏi ăn nói.” Dick Tracy cởi cúc áo, để lộ lồng ngực đầy lông lá, trên đó còn xăm năm chữ lớn là ‘TÔI YÊU CHÂU PHỔ LA’.

Nghiêm Ngọc Lâm vội vàng che mắt.

Hà Ngọc Tú đứng bên cạnh nói: “Cậu xem đi, xem đi! Người ta thật lòng đấy, còn xăm lên ngực luôn kìa.”

Hà Hải Khâm nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Dick Tracy: “Trong nhà tôi không có thiết bị của đám người ngoại quốc đâu, cậu đi đi.”

Dick Tracy lắc đầu cười nói: “Lão gia tôn quý, đừng lo lắng, tôi không dùng thiết bị của người nước ngoài.

Tôi là Dược tu, dùng y thuật cổ xưa của châu Phổ La. Xin hãy để tôi bắt mạch cho ngài.”

Dick Tracy nghiêm túc bắt mạch cho Hà Hải Khâm. Mà lúc này, Hà Hải Khâm cố nén sự ghét bỏ, không muốn nhìn đối phương thêm một giây phút nào.

Mấy phút sau, Dick Tracy dường như đã có phán đoán về bệnh tình của Hà Hải Khâm. Hắn cầm túi xách, lấy ra một cây kim bạc, dùng ngọn lửa từ ánh nến để khử độc rồi đâm nhẹ vào mụn nước của ông ta.

Chất lỏng xanh lè chảy ra ngoài. Dick Tracy dùng tay chấm một ít rồi đưa lên mũi ngửi.

Hắn liếm chất lỏng trên đầu ngón tay, thử mùi vị.

Vừa rồi Nghiêm Ngọc Lâm có nhấn mạnh rằng mụn nước này không lây truyền.

Nhưng dù như vậy, lúc nhìn thấy Dick Tracy đưa chất lỏng vào trong miệng, bà cũng không nhịn được cơn buồn nôn.

Không chỉ bà ta muốn nôn, đến cả chủ nhân của đống mụn nước là Hà Hải Khâm cũng muốn nôn.

Hà Ngọc Tú có khả năng chịu đựng mạnh hơn. Gò má của bà ta căng cứng rồi giật giật mấy cái, nói với Hà Hải Khâm: “Em trai, cậu xem bác sĩ người ta kính nghiệp biết bao nhiêu, còn đích thân nếm thử. Giờ còn đang chép miệng nhớ lại tư vị kìa!”

“Ọe!” Hà Hải Khâm phun hết ra ngoài.

Thực tu không tùy tiện nôn mửa, việc này là thiếu tôn trọng với thức ăn.

Nhưng ông ta thật sự nhịn không nổi.

Đầu lưỡi của Dick Tracy vẫn đang chuyển động, cẩn thận nếm thử mùi vị của mụn nước.

Mấy phút sau, Dick Tracy gật đầu: “Tôi nghĩ là mình biết nguồn gốc của mụn nước này rồi.”

Hà Ngọc Tú đơ ra: “Cậu nói ra nghe xem?”

Dick Tracy nói: “Căn bệnh này vốn không thuộc về thế giới này, có người đã tạo ra nó.”

Hà Hải Khâm nghe thấy thì quay mặt lại, hơi kinh ngạc nhìn Dick Tracy: “Cậu biết là ai đã hại tôi à?”

Ông ta luôn nghi ngờ đây là chiêu hiểm của nhà họ Lục.

Hà Ngọc Tú cũng trợn tròn mắt: “Có phải là đám khốn kiếp nhà họ Lục không?”

Dick Tracy lắc đầu: “Tuy không biết là ai nhưng tôi có thể tìm được cách giải. Lão gia tôn quý, xin cho tôi một căn phòng riêng để điều chế thuốc cho ngài.”

Hà Hải Khâm hơi cau mày, ông ta không muốn uống mấy thứ thuốc không rõ lai lịch.

Dick Tracy biết Hà Hải Khâm đang lo lắng điều gì: “Lão gia tôn quý, xin hãy yên tâm, tôi sẽ ở lại phủ đệ cho đến khi ngài khỏi hẳn. Trong thời gian này, nếu xảy ra bất kỳ vấn đề gì, ngài có thể tùy tiện lấy mạng tôi.”

Hà Hải Khâm nhìn Nghiêm Ngọc Lâm, Nghiêm Ngọc Lâm lại chuyển mắt nhìn quản gia, ý bảo sắp xếp cho Dick Tracy một căn phòng.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Dick Tracy đã cầm ống nghiệm ra khỏi phòng. Bên trong là một loại thuốc bột màu trắng.

“Lão gia tôn quý, xin hãy uống phần thuốc này. Bệnh của ngài chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.”

Hà Hải Khâm nhìn thuốc bột màu trắng, cơ mặt run lên từng đợt.

Ông ta không muốn uống, ông ta không tin người nước ngoài.

Nhưng với tình hình hiện tại, dù không uống thì sẽ chẳng sống thêm được mấy phút đồng hồ.

Nghiêm Ngọc Lâm cầm lấy ống nghiệm, Hà Hải Khâm do dự một lúc mới gật đầu.

Nghiêm Ngọc Lâm đút thuốc vào miệng Hà Hải Khâm.

Trong cổ họng Hà Hải Khâm cũng mọc đầy mụn nước, nuốt xuống rất khó khăn. Đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta không thể ăn uống được gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương