Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 28: Tươi ngon quá đi (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Thế nhưng lần này rất kỳ lạ, ông ta có thể miễn cưỡng nuốt bột thuốc khô khốc này mà chẳng cần đến nước.
Dick Tracy đứng nghiêm chỉnh bên cạnh giường, thể hiện rõ mình sẽ không rời đi.
Khoảng một tiếng sau, Hà Hải Khâm vốn suy yếu lại chậm rãi ngồi trên giường.
Ông ta đổ mồ hôi dữ dội, làn da nổi đầy mụn nước cũng có thêm tí huyết sắc.
Nét mặt Nghiêm Ngọc Lâm tràn đầy vui mừng.
Hà Ngọc Tú khen không dứt miệng: “Em trai, cậu xem bác sĩ này giỏi chưa kìa, một liều thuốc đã khiến bệnh tình đỡ hẳn rồi!”
Dick Tracy cười khẽ nói: “Lão gia tôn quý, ngài tin tôi chưa?”
Hà Hải Khâm hừ nhẹ: “Thuốc của quỷ tây dương đều là như này, trị ngọn không trị gốc!”
Dick Tracy lắc đầu: “Tôi sẽ ở lại phủ đệ cho đến khi ngài khỏi hẳn.”
Hà Hải Khâm liếc nhìn Dick Tracy: “Tiêu Chính Công cho cậu bao nhiêu tiền?”
Dick Tracy nhún vai nói: “Chuyện này thì không thể nói cho ngài biết được, đây là quy tắc của tôi. Tiêu chưởng môn bảo tôi phải chữa khỏi cho ngài, hắn nói tiền không thành vấn đề.”
Hà Hải Khâm cau mày: “Rốt cuộc là bao nhiêu, đừng lòng vòng với tôi!”
Dick Tracy cảm thấy bất đắc dĩ: “Tiêu chưởng môn cho tôi một vạn đồng Đại Dương.”
Hà Hải Khâm gật đầu, nói với quản gia: “Đưa cậu ta một vạn đồng Đại Dương rồi đưa về phòng khách nghỉ ngơi đi.”
Dick Tracy lắc đầu nói: “Ngài không cần đưa tiền cho tôi, Tiêu chưởng môn đã...”
“Là tôi thưởng cho cậu! Mau đi đi!” Hà Hải Khâm rất tán thưởng y thuật của Dick Tracy, thế nhưng điều này vẫn không thay đổi được việc ông ta ghét người nước ngoài.
Sau khi Dick Tracy rời đi, Hà Hải Khâm nói với vợ mình: “Ngọc Lâm, lấy giấy bút đến đây. Tôi muốn viết di chúc.”
“Lão gia, ông làm gì vậy?” Nghiêm Ngọc Lâm chỉ hận không thể bịt miệng Hà Hải Khâm lại: “Bệnh đã sắp khỏi rồi, sao ông còn nói mấy lời xui xẻo này chứ.”
“Tôi không tin tên quỷ tây dương kia, có lẽ đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Mau lấy giấy bút đến đây, tôi nói, bà viết. Chị cả, chị làm nhân chứng.”
Hà Hải Khâm cố chấp khiến người bên cạnh cũng không dám trái lời. Chuẩn bị xong giấy bút, chuyện đầu tiên ông ta nhắn nhủ chính là giao nhà họ Hà cho Hà Gia Khánh.
Hà Ngọc Tú đứng bên cạnh nói: “Em trai, chị phải nhắc nhở cậu một câu, Gia Khánh vẫn nằm một đống kia kìa, có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết được.”
Hà Hải Khâm lắc đầu nói: “Tôi nghe lão tam nói Gia Khánh không sao cả.”
Hà Ngọc Tú hừ lạnh: “Chỉ có cậu tin lão tam thôi, cậu ta có tâm tư gì, cậu còn không rõ hả?
Nếu cậu và Gia Khánh có chuyện gì, tôi và em dâu đấu lại lão tam mới là lạ, Hà gia sẽ rơi vào tay cậu ta. Gia Khánh trở thành như vậy, đều là do cậu ta hại đấy!”
“Chị cả, chị, chị, chị…” Hà Hải Khâm bắt đầu thở dốc, mụn nước trên người không ngừng vỡ ra.
Nghiêm Ngọc Lâm vội vàng đỡ lấy ông ta.
“Hải Khâm, chị chỉ nói lung tung thôi, cậu đừng dọa chị!” Hà Ngọc Tú đang muốn đi tìm Dick Tracy thì bị Hà Hải Khâm gọi lại.
“Chị cả, tôi đói, làm cho tôi chút đồ ăn...”
Đói ư?
Hà Hải Khâm đói bụng?
Nếu Thực tu ăn uống được có nghĩa là đã vượt qua được kiếp này rồi.
Hà Ngọc Tú vui mừng: “Bác sĩ này cũng thiêng quá đi, chỉ uống một liều thuốc mà đã khỏi bệnh rồi!”
Thuốc?
Có tác dụng à?
Không, một tí tác dụng cũng không có!
Chất bột màu trắng đó chẳng khác gì bùn đất.
Lúc này Dick Tracy ngồi trong phòng khách, thè lưỡi trước gương.
Đầu lưỡi hắn mọc một cái mụn nước màu xanh đậm, lớn bằng hạt đậu.
Không phải thuốc đã chữa khỏi cho Hà Hải Khâm mà là Dick Tracy đã chuyển bệnh tình của đối phương lên người mình.
Từ khi Dick Tracy liếm chất lỏng trong mụn nước, ổ bệnh đã chuyển lên người hắn rồi.
Từ lúc đó Hà Hải Khâm đã bắt đầu khỏi bệnh, đây chính là nguyên nhân khiến ông ta có thể uống thuốc bột.
Dick Tracy không phải Dược tu, hắn là Bệnh tu, một trong những tu giả hiếm hoi nhất trên thế giới này!
Hắn nhìn chằm chằm đầu lưỡi của mình, nở nụ cười.
Mụn nước đẹp ghê!
Là ai tạo ra thế nhỉ?
Xem ra đạo môn của mình vẫn còn người sống sót.
Mình phải tìm được hắn.
Sau đó tiễn hắn theo tổ tiên luôn!
“Khặc khặc khặc!” Dick Tracy phát ra tiếng cười thảm thiết.
“Khụ khụ khụ!”
Cười quá trớn nên mụn nước trên đầu lưỡi vỡ ra, chất lỏng xanh sẫm khiến Dick Tracy bị sặc, liên tục ho khan.
Qua cơn ho hắn lại chép miệng, nuốt chất lỏng nuốt bụng rồi khen thành tiếng: “Tươi ngon quá đi!”
...
Trên vùng đất hoang dã, Khố Đới Khảm, châu Phổ La.
Đoàn tàu 1160 vẫn đứng im tại chỗ, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cãi vã, đánh đấm òm tỏi.
Lý Phán Phong mở ba lô, đếm từng phần thức ăn còn lại.
Không có điện thoại di động, không có mạng Internet, tàu hỏa thì gặp trục trặc, Lý Phán Phong đành phải nằm ủ mốc trong toa tàu.
Cậu chỉ cảm thấy hơi nhàm chán nhưng những hành khách khác thì không ổn cho lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook