Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 30: Bảo bối của Hà Gia Khánh (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Là cô nhi, để tránh bị bắt nạt, Lý Phán Phong đã tiếp xúc với rất nhiều loại người.
Cậu dự cảm được người này có thể tiến vào toa tàu của mình, hơn nữa còn có thể tiến vào trong tình huống không bị nhân viên đoàn tàu phát hiện.
Cánh cửa này căn bản không ngăn cản được đối phương, thay vì đứng giữ ở đằng sau cánh cửa thì chi bằng thể hiện chút thành ý.
Đối phương đưa đồ ăn của mình qua khe cửa.
Khi nhìn thấy thứ này, Lý Phán Phong đã phải thầm khen cho bản thân mấy like.
Lý Phán Phong, mày đúng là người dũng cảm.
Thế mà không bị dọa cho hét toáng lên!
Đó là một vật màu xanh đen, một phần có thịt, một phần chỉ còn lại xương cốt.
Dựa vào phân bố và số lượng xương cho thấy đó là một bàn tay.
“Đây là tay của ai?” Lý Phán Phong hỏi.
“Của tôi.” Người đàn ông bình tĩnh trả lời.
Lý Phán Phong nhìn bàn tay bị gặm gần một nửa, nhanh chóng quay người lấy hai hộp mì ăn liền, đưa qua khe cửa.
Điều này rõ ràng đã vượt qua dự đoán của người đàn ông, một hộp mì hắn còn không dám xin, thật sự là chỉ muốn xin một miếng thôi.
“Không cần nhiều như vậy, không cần...”
“Cầm lấy, tay cũng mang về luôn đi.” Lý Phán Phong đưa tay cho người đàn ông: “Hãy tìm bệnh viện, có lẽ còn nối lại được. Hẳn là sẽ nối lại được.”
Lý Phán Phong khóa cửa toa tàu, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn…”
Âm thanh rất trầm thấp, rất nhã nhặn nhưng không còn chững chạc, bình tĩnh như trước.
Giọng nói của đối phương đang run lên, giống như khóc đến nơi.
Âm thanh càng ngày càng xa, Lý Phán Phong trở về giường, mở ba lô, đếm kỹ số đồ ăn còn lại.
Ba hộp mì ăn liền, một hộp khoai tây chiên, một gói que cay nhẹ.
Có thể cầm cự hai ngày. Nếu ăn uống tiết kiệm, có lẽ cầm sẽ cự được ba ngày.
Sau ba ngày thì phải làm sao đây?
Rạng sáng, tiếng còi hú vang đã đánh thức đám hành khách uể oải trên tàu.
Đoàn tàu đã khởi động lại.
Xình xịch! Xình xịch!
Lý Phán Phong nghe tiếng xả hơi nhịp nhàng của đầu máy, cảm thấy đây chính là khúc nhạc hay nhất trên đời.
Rầm! Rầm! Uỳnh!
Đoàn tàu đột nhiên rung chuyển. Chấn động mạnh khiến Lý Phán Phong ngã từ trên giường xuống dưới đất.
Mì ăn liền, khoai tây chiên, que cay, ba lô rơi vãi hết ra ngoài.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Đoàn tàu vẫn đang rung chuyển. Lý Phán Phong ôm đầu, co rúc ở một góc của phòng ngủ, cố gắng bảo vệ những chỗ quan trọng trên cơ thể.
Cậu cứ nghĩ tàu hỏa sắp trật bánh đến nơi rồi.
May sao xóc nảy một lúc thì đoàn tàu cũng dần ổn định lại, Lý Phán Phong nghe thấy giọng nói của phát thanh viên vang lên: “Đoàn tàu đã vượt qua trục trặc, an toàn lên đường. Đoạn đường này có xóc nảy, xin quý khách đừng tùy tiện đi lại.”
Lý Phán Phong thở dài rồi vội vàng nhặt đồ ăn lại.
Mì tôm, khoai tây chiên, que cay vẫn bình an vô sự.
Nhưng không thấy ba lô đâu cả!
Gói hàng của Hà Gia Khánh vẫn còn ở bên trong!
Lý Phán Phong giật mình, nhanh chóng tìm quanh bốn phía.
Trong toa tàu vẫn tối om, nguồn điện vẫn chưa được khôi phục lại.
Lý Phán Phong loay hoay một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy ba lô dưới gầm giường.
Không gian dưới gầm giường chật hẹp, cậu thò tay vào, kéo mạnh nó ra ngoài. Gói hàng vốn ở bên trong giờ bị mắc kẹt cứng ngắc.
Lý Phán Phong hì hục kéo, quên mất balo đang mở khóa.
Cậu thò tay vào, sờ đến chỗ gói hàng, phát hiện nó bị kẹt rất chặt.
Lý Phán Phong thò nguyên cả cánh tay xuống gầm giường, ra sức kéo.
Xoạt!
Lôi được gói hàng rồi.
Nhưng hộp giấy bên ngoài đã bị rách.
Màng xốp chống sốc bên trong cũng rách luôn.
Đồ vật bên trong không sao chứ?
Lý Phán Phong cầm gói hàng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ.
Hẳn là nên mở ra xem sao, dù gì cũng rách rồi, nếu đồ vật bên trong bị hư hại, tốt xấu gì cũng phải báo cho Gia Khánh một tiếng.
Lý Phán Phong mượn ánh đèn lúc có lúc không ở bên ngoài cửa sổ để mở gói hàng.
Cậu mở hộp giấy, tháo màng xốp chống sốc, bên trong vẫn còn một lớp giấy bạc.
Sau khi gỡ lớp giấy bạc, bên trong còn bọc một lớp giấy vàng.
Sau khi gỡ lớp giấy vàng, bên trong còn có giấy dầu.
Sau khi gỡ lớp giấy dầu, bên trong lại có một lớp lụa.
Gỡ hết lớp lụa, cuối cùng Lý Phán Phong cũng thấy được hình dáng thật của món đồ.
Đây là cái quái gì vậy?
Trong điều kiện ánh sáng lờ mờ, nhất thời Lý Phán Phong chưa có cách nào phân biệt được.
Hình như là bông hoa.
Hình như là bông sen bằng đồng.
Đây là một bông sen bằng đồng, đường kính khoảng 10cm, lá sen làm bệ đỡ lấy nụ hoa. Hoa vẫn chưa nở nhưng có thể cảm nhận được khe hở giữa các cánh.
Thì ra là một khối đồng, bảo sao lại nặng như thế!
Tuy Lý Phán Phong không hiểu biết nhiều về đồ cổ nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một món đồ trang trí vô cùng tinh xảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook