Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 31: Thiên Quang rọi (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhưng món đồ trang trí này quan trọng lắm à?
Hà Gia Khánh nằng nặc đòi mình mang nó đến nhà là có ý gì?
Vì thứ này mà đội trưởng Tiêu muốn giết mình?
Trong hoa sen có giấu bí mật gì chăng?
Mấy hôm nay ngủ nhiều, dù sao cũng chẳng có việc gì làm nên Lý Phán Phong vẫn luôn nghiên cứu bông sen đồng này.
Cậu nghiên cứu từ sáng sớm đến hai giờ chiều vẫn không mở nó ra được.
Két!
Phát thanh viên thông báo: “Đoàn tàu sắp đến ga Dược Vương Câu, mời những hành khách đến trạm thu dọn hành lý, đồ đạc, chuẩn bị xuống tàu.”
Đến trạm rồi!
Đến Dược Vương Câu rồi!
Lý Phán Phong vội vàng cầm lớp lụa, lớp giấy vàng và những thứ khác lên. Cậu gói bông sen đồng lại, bỏ vào ba lô, đồng thời cũng bỏ 3 hộp mì ăn liền, hộp khoai tây chiên, gói que cay nhẹ còn thừa lại vào luôn, sau đó đẩy cửa đi ra khỏi toa tàu.
Từ lúc lên tàu đến giờ, đây là lần đầu Lý Phán Phong bước ra khỏi toa của mình, cũng là lần đầu cậu nhìn thấy những hành khách khác.
Ban đầu Lý Phán Phong cảm thấy thấp thỏm, cứ sợ gặp phải sinh vật lạ, ba đầu gì đó.
Có khá nhiều người đứng trước cửa đợi xuống tàu. Bọn họ rất bình thường, ít nhất là ngoại hình trông rất bình thường.
Có mấy người không xuống ga này nhưng bắt buộc phải xuống tàu, bởi vì bọn họ sắp chết đói cả rồi.
Lúc này có một người đàn ông mặc đồ tây, tay trái đút túi quần, tay phải xách hành lý xuất hiện, đứng ngay bên cạnh Lý Phán Phong. Cậu nhìn lướt qua người đó, thấy đối phương cao tầm 1m9, nặng không quá 50kg.
Thân hình gầy gò như vậy, đi ra ngoài dễ bị gió thổi bay lắm luôn.
Phía sau hắn ta là một người phụ nữ có vóc người ngược hẳn lại, nhìn sơ cũng biết cao chưa đến 1m4, nặng hơn 70kg.
Tàu hỏa rung lắc nhẹ, người đàn ông vội vàng đỡ lấy người phụ nữ bên cạnh mình. Từ khoảng cách và hành động, có thể thấy bọn họ là vợ chồng.
Trên tay người phụ nữ còn ôm một đứa bé. Đứa bé tầm hai tuổi nhưng không nhìn ra giống ai.
Xịch!
Tu tu!
Tiếng còi ngân dài, tàu hỏa đã đến ga Dược Vương Câu.
Nhân viên hạ thang, Lý Phán Phong cùng mọi người lần lượt xuống tàu.
Khoảnh khắc xuống khỏi tàu, bầu không khí trong lành khiến Lý Phán Phong hơi say mê. Tuy có xen lẫn chút bụi than và dầu máy nhưng vẫn tốt hơn ở trên tàu rất nhiều.
Thời tiết hơi u ám nhưng cũng đỡ hơn ánh đèn tù mù trong toa tàu, huống chi mấy ngày sau đến đèn mờ cũng chẳng có.
Sau khi xuống ga, Lý Phán Phong chú ý đến quần áo của những người xung quanh.
Quần áo của bọn họ khác xa quần áo trên người cậu.
Có rất nhiều người mặc đồ tây, màu đen, màu trắng, sọc, ca rô, đủ màu đủ kiểu.
Cũng có không ít người mặc đồ Trung Sơn, cổ áo dựng đứng hoặc lộn ngược ra ngoài.
Có người mặc sơ mi, bên ngoài mặc gile, cổ áo còn thắt nơ.
Lại có người mặc đường trang, có phần giống với áo dài của mấy nghệ sĩ hát khúc nghệ.
Nhiều người đội mũ, kiểu dáng không giống nhau. Đa số là mũ dạ nhưng mũ lưỡi trai cũng không ít.
Còn có loại mũ tương tự với mũ lưỡi trai nhưng vành mũ hẹp hơn, trên vành mũ có đính một cái khuy.
Đây là loại mũ gì thế nhỉ?
Hình như là mũ bê rê (béret).
Lý Phán Phong nghĩ: Bọn họ đều đội mũ, có phải mình cũng nên lấy mũ tai bèo* ra đội không nhỉ?
Quan trọng là mũ tai bèo của mình khác xa mấy loại mũ bọn họ đội.
* Mũ tai bèo của Phán Phong là mũ Bucket vành nhỏ.
Với lại đâu chỉ là vấn đề về mũ!
Sau khi lên tàu, cậu đã cởi sơ mi và quần tây ra, đổi thành áo thun quần thể thao. Giờ lại có vẻ hơi lạc loài, không phù hợp với cách ăn mặc của những người xung quanh.
Hay là đổi lại áo sơ mi, quần tây? Dù sao thì thay đồ trên tàu điện ngầm cậu còn dám, mắc gì đến sân ga lại phải ngại.
Thôi bỏ đi, không thay nữa. Tại sao phải ăn mặc giống bọn họ chứ? Có phong cách riêng không tốt à?
Lý Phán Phong cảm thấy mình chính là anh chàng sáng chói nhất sân ga.
Thật sự là rất sáng, thậm chí cậu còn sinh ra ảo giác, cảm thấy cả người mình phát ra hào quang luôn kìa.
“Mẹ ơi, trên người anh kia có ánh sáng kìa!” Một đứa bé đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm Lý Phán Phong rồi hô to.
Đấy, xem đi. Đến cả một đứa bé cũng nói trên mình có ánh sáng, điều này chứng tỏ…
Chứng tỏ đếch phải là ảo giác!
Lý Phán Phong giơ tay phải lên, chỉ thấy nó không chỉ trắng bệch mà còn đang sáng choang, lấp lánh.
Không chỉ cánh tay phải mà toàn cơ thể cậu đều đang phát sáng.
Lý Phán Phong quan sát cẩn thận một lúc mới phát hiện không phải bản thân mình phát sáng, mà có luồng sáng đang chiếu vào cậu, y như ánh đèn rọi theo người trên sân khấu
Luồng sáng đó từ đâu đến thế nhỉ?
Lý Phán Phong ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh sáng chiếu từ trên trời xuống khiến cậu không tài nào mở mắt được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook