Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 32: Thiên Quang rọi (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Đây là đèn pha trực thăng à?

Có trực thăng đang theo dõi mình à?

Ánh sáng chiếu xuống người đột nhiên tắt ngúm, Lý Phán Phong giật mình, khẩn cấp chạy đến cửa soát vé.

Cửa soát vé vốn có rất nhiều người, lúc này, tất cả đều quay đầu nhìn cậu.

Lý Phán Phong đang vội rời khỏi trạm, còn tưởng phải xếp hàng nhưng không ngờ những người này lại chủ động tránh đường.

“Tránh đi, mau tránh đi! Hắn bị Thiên Quang rọi kìa.”

“Không lẽ là cừu non?”

“Tránh xa hắn ra, đừng để máu me bắn tung tóe lên người!”

Những lời này có ý gì?

Bọn họ cũng biết bên trên có trực thăng à?

Lý Phán Phong càng căng thẳng, lấy vé tàu ra đưa cho nhân viên soát vé.

Nhân viên soát vé lấy ra một cái kẹp, bấm một lỗ rồi đưa cuống vé cho cậu.

Lý Phán Phong không thèm quan tâm đến cuống vé, đi thẳng ra khỏi trạm, nhìn thấy có không ít người chạy đến.

Bọn họ mặc gile nhưng không mặc sơ mi, bên trong áo gile trống không, chẳng có mảnh vải nào khác.*

* dạng đồ này giống trang phục của phu kéo xe thời dân quốc: quần vải + áo vải thô may bắt chước áo gile nhưng rộng rãi hơn. Đầu đội mũ vải giống mũ tai bèo nhưng phom vuông + vành nhỏ hơn.

Bọn họ cũng đội mũ, không rõ là chất liệu gì nhưng kiểu dáng rất giống với mũ tai bèo của Lý Phán Phong.

Đây là đồng phục bang phái à?

Bọn họ phải mặc đồ như này đến bắt mình?

Lúc này có một người tiến đến, chủ động bắt chuyện: “Thưa tiên sinh, có cần xe không?”

Lý Phán Phong đã chuẩn bị que cay, cực kỳ cảnh giác trả lời: “Xe đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần ngài nói địa chỉ là được!”

Hóa ra là tài xế taxi.

Đúng lúc Lý Phán Phong đang vội nên nói với tài xế: “Tôi đến Dược Vương Câu.”

Tài xế nở nụ cười: “Thưa ngài, đây là Dược Vương Câu, toàn bộ khu vực này được gọi là Dược Vương Câu. Ngài muốn đến chỗ nào Dược Vương Câu? Nội câu hay ngoại câu?*

* Dược Vương Câu hay khe núi Dược Vương, gồm 2 phần: vùng đất trong khe núi, gọi là nội câu và vùng đất ngoài khe núi, gọi là ngoại câu. Tương tự như 1 tp, có vùng nội thành và ngoại thành.

Nội câu hay ngoại câu?

Lý Phán Phong nhớ nội dung tin nhắn của Hà Gia Khánh.

Hà Gia Khánh từng gửi địa chỉ cho cậu, những lời này ít nhiều cũng gợi lên vài ký ức.

“Nội câu, cái chỗ gọi là phố Bài gì đấy.”

“Phố Bài Phường đúng không ạ?” lái xe mỉm cười: “Dễ thôi, xin tiên sinh 8 đồng!”

“8 đồng à, cũng được!”

Nụ cười trên mặt lái xe lại chân thành thêm mấy phần. Khách hàng này sộp nghê, không thèm trả giá luôn.

Lý Phán Phong đúng là không muốn trả giá, bởi vì 8 đồng không đắt! Đây chỉ là giá mở cửa chung của mấy hãng taxi mà thôi.

Thương lượng xong, lái xe dẫn Lý Phán Phong xuống quảng trường trước trạm tàu hỏa, đi đến chiếc xe của mình

Lý Phán Phong hứng thú quan sát thứ mình sắp ngồi lên.

Chiếc xe này có hai bánh, một chỗ ngồi, hai trục, ở giữa có một thanh ngang nối liền.*

* Nôm na là mấy cái xe kéo thời dân quốc, bác bạn cứ tưởng tượng thế cho nó dễ hiểu.

“Xe này chạy nhanh không?”

“Nhanh chứ!” Lái xe vắt khăn lên vai, chỉ vào chiếc xe nói: “Ngài cứ hỏi thăm xem mấy người đứng trước ga, có ai nhanh hơn xe nhà tôi được chứ?”

Bác tài này lại là phu kéo xe

Thời đại này mà vẫn còn xe kéo!

Thế nhưng cậu từng ngồi tàu hỏa hơi nước, từng nhìn thấy người ba đầu, bây giờ ngồi xe kéo cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.

Có điều Lý Phán Phong ngại nó chậm chạp.

“Có loại nào nhanh hơn không?”

“Ngài muốn ngồi xe ngựa không?” Phu kéo xe phất tay nói: “Xe ngựa không được dừng trước ga. Mấy con vật này bẩn lắm, trừ khi có người đến dỡ hàng. Với thân phận của ngài, ngồi cái đấy không thích hợp đâu.”

Ý của Lý Phán Phong là có thể tìm dùm chiếc xe hơi được không? Lúc định mở miệng, cậu lại phát hiện hàm cứng đơ, làm thế nào đều không mở ra được.

Không chỉ miệng cứng đờ mà tay chân cũng không động đậy được, cơ thể giống như bị đông cứng trong xe xi măng.

Phu kéo xe thấy Lý Phán Phong đứng cứng ngắc tại chỗ thì hỏi: “Thưa ngài, ngài bị sao thế? Tiên sinh, tiên sinh… không phải là ngài bị Thiên Quang rọi đấy chứ?”

Thấy cơ thể Lý Phán Phong cứng ngắc, phu kéo xe lui về sau hai bước.

Lý Phán Phong cảm giác chỉ hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn vất vả, cậu còn chưa nghĩ ra cơ thể mình đã xuất hiện vấn đề gì thì trong ngõ nhỏ cách đó không xa đã có hai người đã đi đến.

Hai người này mặc áo sơ mi, khoác gile, đội mũ cách mạng. Vành mũ kéo xuống cực thấp.

Thấy bọn họ đi về phía Lý Phán Phong, phu kéo xe chết khiếp, nhấc xe định rời đi.

Hai người này muốn làm gì?

Lý Phán Phong không biết bọn họ.

Đang đi đến chỗ mình à?

Đúng là đi về phía cậu thật kìa.

Đây là tay chân mà Tiêu Chính Công sắp xếp trước. Từ khi Lý Phán Phong ra khỏi nhà ga, bọn họ đã luôn bám theo phía sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương