Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 33: Người bán hàng rong (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhiệm vụ của bọn họ là giết Lý Phán Phong, lấy đi hoa sen đồng trên người cậu.
Lý Phán Phong muốn mò que cay trong túi, nhưng tay lại không nhúc nhích được.
Môt trong hai người đội mũ cách mạng rút dao găm từ trong tay áo ra.
Gã còn lại hung ác đảo mắt trừng xung quanh, ý bảo người khác đừng lắm chuyện.
Lý Phán Phong không thể phản kháng, không thể phòng vệ, không thể chạy trốn, càng không thể động đậy.
Lớn đến từng tuổi này, cậu chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.
Mắt thấy hai người kia càng lúc càng đến gần, Lý Phán Phong chợt nghe có người ở bên cạnh nói chuyện:
“Em dắt con đi ăn chút gì đi, sau đó đến y quán chờ anh.”
Người đàn ông gầy cao 1m9 kia sắp xếp cho vợ con lên một chiếc xe kéo, sau đó xoay người đi đến gần Lý Phán Phong. Tay trái đút túi, tay phải đỡ lấy cậu.
Nhìn thấy người đàn ông cao gầy, hai gã đội mũ cách mạng không vội đến gần Lý Phán Phong nữa. Bọn họ không rõ thực lực của người vừa xuất hiện, cũng không biết lai lịch của đối phương.
Một gã đội mũ cách mạng tiến lên bắt chuyện: “Tịnh kiên tử, đường nào đấy, báo danh để còn đón tiếp!”
Lý Phán Phong sửng sốt, đây là tiếng nước nào vậy trời?
Đây không phải ngoại ngữ, là tiếng lóng trong bang hội.
Ý của ‘mũ cách mạng’ là: Anh bạn, bang hội nào đấy, báo lai lịch đi.
Khâu khỉ nghe hiểu được nhưng không muốn để ý, bơ đẹp hai người này.
Một gã mũ cách mạng khác thấy nói chuyện không có kết quả thì bắt đầu dọa nạt: “Huynh đệ giang hồ, bọn tao là người Giang Tương bang.
Mày đã nghe thấy chiêu bài, cũng nên biết rõ quy củ. Kẻ này bọn tao xử chắc rồi, búa rìu chém người thường không có mắt, tay mày vươn hơi dài rồi đấy.”
Ý là: Huynh đệ đồng đạo, người này bọn tao nhất định phải giết, binh khí không có mắt, mày đừng rảnh háng mà xen vào việc của người khác.
Người đàn ông cao gầy nhíu mày, liếc nhìn hai gã mũ cách mạng.
Hai gã mũ cách mạng đột nhiên cảm thấy hồi hộp, tần suất tim đập chậm hơn, biên độ cũng lớn hơn.
Thình thịch! Thình thịch! Trái tim giống như lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Một mũ cách mạng hạ giọng nói: “Đây là một Hoan tu! Ngạch cửa* (cấp bậc) không thấp đâu!”
* Những nhân vật này dùng từ lóng trong bang hội. Trong (…) là chú thích của tác giả.
“Chuồn thôi!” Tên mũ cách mạng còn lại cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, chuẩn bị rút lui
Thực lực của người đàn ông cao gầy không phải là ngưỡng bọn họ có thể chạm đến. Cả hai không chút do dự, xoay người chạy trốn, chỉ đảo mắt một cái là đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Người đàn ông cao gầy không đuổi theo. Hắn đỡ Lý Phán Phong, hỏi phu kéo xe: “Anh kéo xe có nhanh không?”
“Cũng không nhanh lắm.” Phu kéo xe tính né Lý Phán Phong, không muốn kéo cậu.
Người đã bị Thiên Quang rọi có thể gặp họa sát thân bất cứ lúc nào. Đối phương mà đi trên đường người người nhà nhà né còn không kịp, ai muốn dây vào chứ.
“Dưới chân có hỏa luân không?” Người đàn ông cao gầy lại hỏi.
Phu kéo xe lắc đầu nói: “Nếu có hỏa luân, tôi việc gì phải đi kiếm mấy đồng bạc lẻ như này chứ?”
“Mấy phu kéo trước nhà ga, có ai mang hỏa luân không??” Người đàn ông lấy ra một tờ 10 tệ, đưa cho phu kéo xe.
Phu kéo xe nhận tiền, cười niềm nở: “Có. Tiên sinh, để tôi dẫn ngài đi.”
Không cần làm việc mà vẫn kiếm được 10 tệ. Tiền này hắn rất vui lòng kiếm.
Phu kéo xe ở phía trước dẫn đường, người đàn ông cao gầy một tay đút túi, một tay vác Lý Phán Phong đi theo, xuyên qua một con ngõ nhỏ.
Đầu ngõ có một phu kéo xe thấp nhưng vạm vỡ, đang ngồi xổm dưới đất hút thuốc.
Khói trắng mù mịt, là loại thuốc rê tự cuốn.
“Tiên sinh, vị này chính là người mang hỏa luân.” Phu kéo xe dẫn người đến nơi xong vội vàng rời đi, lẩn nhanh hơn cả trạch.
Người đàn ông cao gầy tiến lên hỏi phu kéo xe thấp nhưng vạm vỡ kia: “Hỏa luân này của anh chất lượng thế nào?”
Phu kéo xe ngẩng đầu nói: “Mẹ nó, tôi đã kéo xe rồi, chất lượng còn có thể như nào chứ? Địa Bì tầng 1 đó!”
Người đàn ông cao gầy gật đầu: “Biết người bán hàng rong ở đâu không?”
Phu kéo xe chép miệng nói: “Buổi sáng còn gặp, đường hơi xa. Chẳng biết bây giờ hắn còn ở đó hay không.”
“Đường xa không sợ, anh ra giá đi.”
Phu kéo xe xòe năm ngón tay: “500 đồng tiền Hoàn quốc, không trả giá.”
Người đàn ông cao gầy đặt Lý Phán Phong lên xe, mò tay vào trong ngực lục lọi, lấy ra 5 tờ tiền Hoàn quốc mệnh giá 100 tệ rồi đưa cho phu kéo xe.
Phu kéo xe thấy người đàn ông cao gầy dùng một tay lấy tiền, lại nhìn tay trái luôn đút túi quần hắn, cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều.
Gã đếm tiền, thấy không thiếu tờ nào thì dập thuốc, cổ tay trái nhấc lên, nâng càng xe trái. Cổ tay phải hướng xuống, ấn lên càng xe phải.
Lý Phán Phong cảm thấy tư thế gã giữ tay lái hơi kỳ quái, một tay hướng lên trên, một tay hướng xuống dưới, nhìn thế nào cũng thấy mất tự nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook