Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 34: Người bán hàng rong (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Thật ra là do cậu không hiểu thôi. Đây chính là tay lái âm dương, tư thế kéo xe kéo tiêu chuẩn nhất.
Mấy phu kéo xe cậu nhìn thấy trong TV đều là hai tay cùng hướng lên nâng cáng, nếu lực đạo không vững, hành khách ngồi trên sẽ nghiêng ngửa trước sau, có khi còn ngã nhào khỏi xe cũng nên.
Nếu phu kéo xe dám chạy kiểu đấy, nhẹ thì không lấy được tiền xe, nặng thì xui xẻo, bị đánh cho một trận.
Tay lái âm dương, một trên một dưới, phu kéo xe vững vàng xách tay lái, hét lên lấy đà: “Đi thôi!”
Lời còn chưa dứt, gã đã kéo xe chui ra khỏi ngõ nhỏ.
Ý thức của Lý Phán Phong vẫn còn, vẫn cảm nhận được tình hình xung quanh. Gió thổi vù vù bên tai, phòng ốc cây cối ven đường nhanh chóng lui về phía sau.
Có thể là vì con ngõ này rất hẹp, kiến trúc ven đường rất gần nên đã khiến thị giác của cậu có nhận thức sai lầm.
Đây là tốc độ thần tiên gì thế?
Phu kéo xe lại mang đến cảm giác ngồi xe kéo mà như đang lướt bằng siêu xe.
Khâu khỉ cũng cảm thấy phu kéo xe này khá đặc biệt: “Thân thủ này của anh không giống tu vi tầng 1.”
Phu kéo xe bật cười: “Anh trả tiền, tôi kéo xe. Có sống qua ngày với nhau đâu, quản nhiều như thế làm gì!
Có chuyện chúng ta nên nói rõ ràng trước: đồng bạn của anh trông như cừu non bị Thiên Quang rọi.
Tôi chỉ đưa các anh đến nơi, người này sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi đâu nhé!”
“Yên tâm, cậu ấy không chết được đâu.” Người đàn ông cao gầy nói: “Tiểu huynh đệ này may mắn lắm. Lúc đầu vốn không thể gặp được người bán hàng rong, tàu hỏa lại chậm trễ tận 3 ngày, đúng lúc để cậu ấy đuổi kịp.”
Phu kéo xe sửng sốt: “Thật hay giả vậy trời! Số may thế cơ à? Chẳng lẽ là đã gặp được Phúc Tinh?”
Cổ Lý Phán Phong cứng đờ, không thể hoạt động được, cũng không nhìn thấy phu kéo xe đi đứng kiểu gì.
Cậu chỉ có thể từ góc độ cố định, quan sát phong cảnh ven đường.
Kiến trúc thị trấn này rất kỳ quái, gạch đá đan xen, chỉnh tề sạch sẽ. Không có cảm giác tiêu điều rách nát nhưng lại có chút tang thương khiến đáy lòng cậu tràn đầy xúc động.
Không phải kiểu tang thương do cổ kính mà là tang thương rất khác lạ.
Giữa các bức tường gạch là cổng sân rộng rãi, xà ngang được nâng cao, mái ngói cong cong đầy khí thế, mang đậm phong cách cổ xưa.
Nhưng thỉnh thoảng trên vách tường lại xuất hiện những họa tiết điêu khắc và cửa sổ giống như ở trên mạn tàu, mang đậm hơi thở phương Tây.
Nhất là những toà nhà 2 - 3 tầng giữa đường phố. Trên lầu có ban công, hành lang gấp khúc nhô ra ngoài. Cửa và cửa sổ chỉ theo dạng vòm cuốn. Trên tường có dây tường vi leo và thường xuân leo kín, khiến Lý Phán Phong cảm thấy mình như đang sống trong một thời đại đặc biệt. Một thời đại kẹt giữa những khe hở lịch sử.
Rốt cuộc là thời đại nào, Lý Phán Phong không rảnh để suy nghĩ. Nhịp tim như ngưng trệ, hít thở khó khăn khiến cậu cảm thấy mạng nhỏ của mình đang bị đe dọa.
Suốt dọc đường đi, cậu đành nghe phu kéo xe và người đàn ông cao gầy nói chuyện phiếm. Bọn họ trên thị trấn chạy thẳng đến vùng ngoại ô. Mãi cho đến một vùng hoang dã, phu kéo xe mới ngừng lại lau mồ hôi.
“Thật đúng là mạng lớn, người bán hàng rong chưa đi!” Phu kéo xe thở dốc nửa ngày, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông cao gầy và Lý Phán Phong.
Người đàn ông cao gầy khiêng Lý Phán Phong xuống xe.
Bọn họ nhìn thấy có chiếc xe đẩy dừng ở dưới tán cây liễu, bên trên bày một chiếc tủ gỗ lớn hai tầng. Trên tủ gỗ lại cắm một chiếc đèn lồng đỏ.
Bên cạnh xe đẩy có một người đàn ông khoảng ngoài 30, đang ngồi xổm ngủ gà ngủ gật.
Phu kéo xe hét lớn với người đàn ông: “Này! Còn buôn bán không đấy?”
Người đàn ông giật mình, mở bừng mắt.
Hắn đứng dậy vươn vai, lấy ra một chiếc trống bỏi bắt đầu gõ:
Tùng tùng cắc! Cắc tùng tùng!
“Xà phòng tây, kem bảo vệ da.
Khăn tay lụa, kim chỉ may vá.
Thùng da, gàu sắt.
Đánh lửa tây, nến tây, xẻng tây!
Vại dưa muối, bình xì dầu.
Muôi xới cơm, gáo múc nước, dao thái thịt đây ~
Một xe hàng tốt, bảng hiệu lâu đời,
Mọi thứ đồng giá tùy bạn chọn lựa!”
Người bán hàng rong?
Đây là người bán hàng rong à?
Người bán hàng rong nhìn về phía Khâu khỉ, ngáp một cái rồi nói: “Khâu khỉ, mua gì thế?”
Người đàn ông cao gầy này tên Khâu khỉ, người bán hàng rong thế mà lại quen biết hắn.
Khâu khỉ nói: “Có cừu non bị Thiên Quang rọi.”
Người bán hàng rong lấy chìa khóa, mở ngăn tủ gỗ tầng thứ nhất: “Cừu non bị Thiên Quang rọi, không muốn chết thì nhất định phải nhập môn. Anh muốn trả thế nào? Tiền Hoàn quốc hay là đồng Đại Dương*?”
** Tiền Hoàn quốc ở đây là Nhân Dân Tệ. Đồng Đại Dương là tiền tệ thời dân quốc.
Khâu khỉ nói: “Tiền Hoàn quốc đi.”
Người bán hàng rong mở ngăn kéo trên tủ hàng: “Chỗ tôi còn 5 loại thuốc bột. Canh tu giá 3 vạn, Hoan tu giá 5 vạn, Thực tu giá 6 vạn, Lữ tu giá 8 vạn, Trạch tu giá 16 vạn. Tôi thấy người này không nói được, là cậu ta tự chọn hay là anh chọn hộ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook