Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 35: Thiên hạ vạn tu (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Canh tu, Hoan tu, Thực tu, Lữ tu, Trạch tu.
Lý Phán Phong chưa bao giờ nghe qua những danh từ này.
Giờ lại bắt cậu chọn.
Khâu khỉ thả Lý Phán Phong xuống, để cậu nửa nằm dựa vào gốc cây: “Hiện tại cậu ấy không thể nhúc nhích, cứ cho cậu ấy một bát canh Hồi Hồn đi.”
“Cho?” Người bán hàng rong lắc đầu: “Chỗ tôi không có chuyện cho miễn phí.”
Khâu khỉ sờ túi áo vest: “Tôi sẽ trả tiền canh, hôm nay không mang nhiều tiền mặt, nợ trước đi.”
Người bán hàng rong lấy nồi đất từ tầng dưới của tủ gỗ ra, phối thảo dược, thêm nước vào, nhóm lửa bắt đầu nấu canh.
“Khâu khỉ, nhóc con này có quan hệ gì với anh? Anh tốt với cậu ta thế?” Người bán hàng rong cầm cây quạt thong thả quạt than.
“Cậu ấy cho tôi ăn.” Khâu khỉ trả lời một câu đơn giản.
Người bán hàng rong lại hỏi: “Ai trả tiền bột thuốc nhập môn?”
Khâu khỉ nói: “Tôi trả, cậu ấy chọn đạo môn nào cũng được.”
Nói xong, Khâu khỉ rút tay trái trong túi ra, một bàn tay trái đã bị ăn một nửa.
Thì ra là hắn!
Lý Phán Phong chợt ngộ ra, người tên Khâu khỉ này là người xin thức ăn từ chỗ cậu trên tàu hỏa.
Lúc ấy người đàn ông này áp giọng đến cực thấp, Lý Phán Phong không phân biệt được rõ.
Lý Phán Phong cho hắn hai hộp mì ăn liền, không ngờ người đàn ông này lại vì thế cứu mạng Lý Phán Phong.
“Có thuốc không? Nối tay giúp tôi luôn.” Khâu khỉ chìa tay trái cho người bán hàng rong.
Nhìn tình huống bàn tay trái, người bán hàng rong không muốn xử trí tí nào: “Anh quen biết thần y ở Dược Vương Câu còn gì? Tìm y mà nối, tay nghề của y tốt.”
Khâu khỉ vốn cũng định tìm thần y đó nối tay, nhưng nếu đã gặp người bán hàng rong thì chẳng tội gì chạy đi nợ ân huệ thần y một lần.
Không phải tình nghĩa nào cũng dễ đáp trả , giá cả của người bán hàng rong vẫn thực tế hơn.
Khâu khỉ cười nói: “Đến cũng đến rồi, tìm anh chẳng hơn à?”
“Tay gớm thế này rồi còn nằng nặc tìm người ta!” Người bán hàng rong vừa oán giận vừa tìm kiếm thuốc dán trong ngăn tủ: “Phải tốn bao nhiêu thuốc dán chứ? Lần sau bảo vợ anh gặm chút thịt thôi, lấp bụng được rồi, đừng ăn cả gân...”
Lý Phán Phong nửa nằm dưới tàng cây, nhìn người bán hàng rong lấy ra mấy miếng thuốc dán.
Từ lúc gặp đến giờ mới thấy Khâu khỉ rút tay trái ra khỏi túi quần.
Nói đúng hơn thì hắn không còn tay trái, thứ nhét trong túi quần, chỉ là cổ tay trái trơ trụi.
“Tự anh nhắm cho chuẩn đấy!” Người bán hàng rong hơ thuốc dán trên lửa.
Tay phải Khâu khỉ nắm bàn tay trái, ráp khớp với đoạn cổ tay cụt.
Thuốc dán được hơ nóng, người bán hàng rong tiến lên, quấn mấy miếng thuốc dán lên mặt cắt của cổ tay tận mấy vòng, trông như thể dùng băng dính dán bàn tay vào cổ tay vậy.
Dán vào á?
Làm thế có tác dụng à?
Mặc dù dọc đường Lý Phán Phong đã trải qua rất nhiều cảnh tượng không thể tin nổi, nhưng vẫn cảm thấy cách xử lý tay cụt như vậy chẳng khác nào trò đùa.
Muốn dán tay vào ít nhất cũng phải chấm tí nước miếng chứ!
Mà như thế càng khiến Lý Phán Phong cảm thấy lo lắng cho tình huống của mình hơn. Hiện tại mỗi phút đồng hồ cậu có thể hít thở 4 - 5 lần, trái tim cũng có thể đập hơn 20 nhịp.
Đợi đã, hình như ngón út của Khâu khỉ vừa nhúc nhích.
Có phải mình bị hoa mắt không?
Không.
Không chỉ là ngón út, năm ngón tay của Khâu khỉ bao gồm ngón áp út chỉ còn lại xương, đều đang hoạt động tần suất nhỏ.
Nối được thật kìa!
“Vừa nối xong, đừng vội hoạt động!” Người bán hàng rong dặn dò một câu, lại lấy ít thuốc bột bôi lên tay trái của Khâu khỉ rồi lập tức dùng băng gạc quấn chặt tay trái của hắn.
“Mười ngày không được đụng nước, một tháng không thể tháo thuốc dán. Tháng sau gặp mặt nhớ mang tiền, chúng ta thanh toán cho xong!”
Khâu khỉ nghe vậy gật đầu, ngồi lên xe kéo đi mất.
Đi rồi á!
Còn iêm thì sao anh ới?
Lý Phán Phong thấp thỏm không yên nhìn người bán hàng rong.
Người bán hàng rong nhìn độ lửa, cầm khăn lau lót tay, nhấc nồi đất khỏi bếp than, rót nước thuốc vào trong bát.
“Chàng trai, uống thuốc đi.” Người bán hàng rong lấy một cái phễu ra, nhét vào miệng Lý Phán Phong, một tay đỡ phễu, tay kia thì rót canh thuốc vào.
Dòng nước ấm bắt đầu tràn vào dạ dày của Lý Phán Phong, Lý Phán Phong chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, không bao lâu thì ngủ mất.
Một tiếng trôi qua, Lý Phán Phong mở mắt, thân thể đã có thể hoạt động.
Người bán hàng rong đang bận rộn buôn bán, một chàng trai khoảng 18 - 19 tuổi đang mua thuốc bột.
Chàng trai đó cao chừng 1m7, nặng cỡ 85 cân, khuôn mặt và dáng người đều tròn trịa.
Hắn híp mắt, vẻ mặt trang trọng đưa ra lựa chọn.
“Tôi chọn Thực tu!”
“Được!” Người bán hàng rong vung tay lên, mở một ngăn kéo tại tầng trên tủ, dùng chiếc muôi gỗ nhỏ rất đặc biệt múc một muôi thuốc bột nhỏ, đặt trên giấy da trâu gói lại rồi đưa cho nhóc mập.
Nhóc mập cầm 6 vạn tiền Hoàn quốc đưa cho người bán hàng rong, mở thuốc bột ra định dốc vào miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook