Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 36: Thiên hạ vạn tu (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Người bán hàng rong hét lên: “Đợi đã!”
Nhóc mập trừng mắt: “Làm gì! Tôi trả tiền rồi mà! Anh còn muốn tăng giá à?”
Người bán hàng rong đánh giá nhóc mập, không đáp lại.
Có một thanh niên quần áo gọn gàng đang đứng phía sau nhóc mập cũng đến mua thuốc bột, nở nụ cười với hắn: “Cái thằng nhóc con chả hiểu cái quái gì cả. Người bán hàng rong đang cứu cậu đó!”
Thanh niên trông hơn hai mươi tuổi, đầu đội mũ dạ, mặc đồ Tây, phối áo sơ mi với gile, thắt cà vạt, vừa tuấn tú lại lịch lãm.
Sau lưng hắn là 5 tên tùy tùng và một gã kéo xe, vừa nhìn là biết thân phận không tầm thường.
Nhóc mập xoay người nói: “Tôi đã trả tiền, mắc gì không cho tôi uống thuốc?”
Thanh niên khinh bỉ nhìn nhóc mập: “Thuốc này có thể uống à? Đây là thuốc dẫn đạo mà mấy đời tiên hiền dùng vô số tâm huyết bào chế ra, dược tính vô cùng mạnh. Cậu uống thẳng như thế không sợ thủng ruột hả?”
Người bán hàng rong vừa dọn dẹp tủ hàng vừa nói: “Thuốc này để bôi lên người, không phải uống.”
Nhóc mập sửng sốt, cầm gói thuốc hỏi: “Bôi ở đâu?”
Người bán hàng rong nói: “Chỉ cần tiếp xúc da thịt thôi, thích bôi chỗ nào thì bôi chỗ ấy, cậu thấy tiện là được.”
Thanh niên quần áo bảnh bao phía sau nhắc nhở một câu: “Chọn chỗ nào thịt dày ấy. Thuốc này rất đau, tôi từng thấy một chị gái mông dày cả mét bôi thuốc lên mông mà vẫn đau đến mức không thể đi đường!”
“Tôi không sợ đau!” Nhóc mập vén quần áo lên, lộ ra cái bụng tuyết trắng, nói với người bán hàng rong: “Bôi cái này xong là thành Thực tu tầng 1 đúng không!”
Người bán hàng rong lắc đầu: “Cậu lại hiểu lầm rồi, thuốc bột này chỉ có thể dẫn cậu nhập môn, không thể dẫn cậu lên cấp.”
Nhóc mập cả giận nói: “Lừa nhau à? Thuốc đắt tiền thế mà còn không lên được tầng 1?”
Người bán hàng rong đóng ngăn kéo, không muốn giải thích.
Thanh niên nhà giàu phía sau mất kiên nhẫn: “Nếu cậu chẳng biết gì thì tìm một người biết rõ mà hỏi, đừng ở đây làm gì cho xấu hổ! Người ta bán thuốc bột nhập môn cơ mà, đâu ra chuyện lên cấp dễ như vậy. Cậu muốn lên tầng 1 thì phải vượt ải!”
Nhóc mập vẻ mặt khó hiểu: “Vượt ải gì cơ?”
Thanh niên nhà giàu cũng không nhớ rõ lắm: “Thực tu hình như là phải ăn nhiều cơm...”
Người bán hàng rong nói: “Thực tu muốn lên tầng 1, một lần phải ăn 10 cân đồ ăn.”*
*Đã đổi 1 cân TQ = ½ cân Việt, tương tự cân rượu cũng sẽ được đổi thành lít
“10 cân...” Nhóc mập hơi căng thẳng: “Một lần là bao lâu, ăn một ngày có tính là một lần không?”
Người bán hàng rong lắc đầu: “Nghĩ gì vậy? Một lần là một tiếng, qua một tiếng thì không tính.”
Vừa nghe lời này, nhóc mập liền lúng túng, ăn 10 cân đồ ăn trong một tiếng thế quái nào được?
Thấy nhóc mập nửa ngày không nói lời nào, người bán hàng rong vung tay lên, sáu vạn đồng tiền kia lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Giờ hối hận vẫn còn kịp, tôi trả tiền lại cho cậu.”
Nhóc mập cắn răng, vỗ thuốc bột lên bụng.
Thuốc bột tiếp xúc với làn da, nhanh chóng biến mất không thấy, nhóc mập xanh mặt, loạng choạng đi đến dưới tàng cây, ngồi bên cạnh Lý Phán Phong.
“Đau quá, đau vãi nồi!”
“Đau cỡ nào?” Lý Phán Phong tò mò hỏi.
“Còn đau hơn bị lửa thiêu. Chết tiệt, đau éo chịu nổi!” Nhóc mập đau đến mức cả da mặt cũng run run.
Thanh niên nhà giàu nhìn nhóc mập đau đớn, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.
“Dù sao cũng phải đau một lần, cứ đến đi!” Thanh niên nhà giàu đi đến trước người bán hàng rong: “Tôi lấy thuốc bột của Hoan tu.”
Người bán hàng rong nhìn thanh niên nhà giàu hỏi: “Nhìn cậu cũng không giống thiếu tiền, tại sao phải gia nhập đạo môn Hoan tu?”
Thanh niên nhà giàu nói: “Đạo môn này hợp ý tôi nhất.”
Người bán hàng rong cười nói: “Tu Trạch tu, nằm ở nhà tăng tu vi, không tốt à?”
Thanh niên nhà giàu lắc đầu: “Con người của tôi không ở yên được, đừng nói nhiều nữa, cứ lấy Hoan tu đi!”
Người bán hàng rong nói: “Tôi phải nhắc nhở cậu một câu. Hoan tu muốn lên cấp, mỗi ngày phải đủ 10 hiệp, không thể gián đoạn ngày nào. Đồng thời phải kiên trì ròng rã hai tháng mới có thể lên tầng đầu tiên.”
Một ngày mười hiệp?
Lý Phán Phong nghẹn họng nhìn trân trối!
Ý là hiệp gì?
Không phải loại chuyện tôi nghĩ đó chứ?
Hai tháng, mỗi ngày đều phải 10 hiệp!
Vị công tử nhà giàu này thật mạnh mẽ!
“Tôi hiểu quy củ!” Thanh niên nhà giàu bảo thuộc hạ lấy 5 vạn tiền Hoàn quốc tới, đưa cho người bán hàng rong.
Người bán hàng rong thu tiền, cũng gói một bao thuốc bột đưa cho thanh niên nhà giàu.
Một gã tùy tùng ở bên cạnh nói: “Thiếu gia, bôi lên mông đi, thuốc này rất đau!”
Thanh niên nhà giàu hừ một tiếng nói: “Bảo bổn thiếu gia cởi quần trước mặt bao nhiêu người thế này à? Anh xem bổn thiếu gia là hạng người gì?”
Thanh niên nhà giàu cởi phần cổ áo, vỗ thuốc bột lên ngực.
Thuốc bột mới vừa chạm da thịt, thanh niên nhà giàu đã nhũn cả chân, suýt ngã dập mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook