Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 37: Thiên hạ vạn tu (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Mấy tùy tùng phía sau tiến lên đỡ hắn, thanh niên nhà giàu khoát tay chặn lại: “Không cần các anh, tôi đứng được.”

Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới dưới tàng cây, cũng ngồi ở bên cạnh Lý Phán Phong, tuy mồ hôi tuôn không ngừng nhưng cắn răng không lên tiếng.

Lý Phán Phong thật sự khó hiểu: “Hai vị, nếu thuốc này đau như thế, tại sao không đợi về nhà mới bôi thuốc? Bên cạnh cũng có người chăm sóc.”

Nhóc mập khôi phục không ít, nhìn thấy có người còn thiếu kiến thức hơn mình thì bùng nổ cảm giác ưu việt, không nhịn được bật cười:

“Cái cậu này sao lơ tơ mơ thế? Đây là quy tắc của người bán hàng rong.

Cậu mua thuốc nhập môn của người bán hàng rong thì phải dùng thuốc trước mặt hắn, trong vòng nửa tiếng không có gì khác thường mới có thể rời khỏi. Chứ không làm thế, nhỡ chẳng may bị làm sao thì người bán hàng rong sẽ không chịu trách nhiệm.”

Thanh niên nhà giàu nhìn cách ăn mặc của Lý Phán Phong, chịu đựng đau nhức hỏi: “Anh bạn, nhìn quần áo cậu mặc thì chắc không phải người chỗ chúng tôi nhỉ?”

Nhóc mập nhìn cũng lấy làm lạ: “Có phải cậu từ trên tàu hỏa xuống không? Tôi nghe người ta nói, từ trên tàu hỏa xuống đều là người từng đi Cửu Thiên Tiên Giới!”

Thanh niên nhà giàu lắc đầu: “Không phải Cửu Thiên Tiên Giới, là người ngoại châu. Tôi chưa từng đến ngoại châu nhưng trong nhà có người từng đi.

Tôi họ Mã, ở nhà đứng thứ 5, người quen gọi tôi là Mã Ngũ, không biết hai vị xưng hô như thế nào?”

Vị thiếu gia này gia cảnh không tồi, tác phong làm người lại không kênh kiệu.

Nhóc mập lập tức ấp tay nói: “Tôi họ Tần, đứng thứ 9 trong nhà, người quen đều gọi tôi là Tần béo.”

Tần béo?

Rồi cái này liên quan gì đến việc đứng thứ chín?

Lý Phán Phong nói: “Tôi họ Lý, đứng thứ 7 trong nhà, người quen đều gọi tôi là Lý Thất.”

“5 - 7 - 9 à?” Mã Ngũ sửng sốt.

Tần béo cười: “Số lẻ liền kề chắc cũng coi như duyên phận nhỉ!”

Có lẽ thật sự xem trọng phần duyên phận này, Mã Ngũ bắt đầu chủ động bắt chuyện: “Lý huynh, không biết cậu chọn đạo môn nào?”

“Đạo môn gì?” Lý Phán Phong không hiểu lắm.

Mã Ngũ sửng sốt một lát rồi lập tức lý giải cho sự mờ mịt của Lý Phán Phong: “Tôi nhớ ra rồi, ngoại châu không gọi con đường tu hành là đạo môn, hình như gọi là nghề nghiệp; cũng không gọi người tu hành là tu giả, gọi là ám năng giả mới đúng.”

Ám năng giả!

Lý Phán Phong từng nghe qua khái niệm này, những người của cục Ám Tinh đuổi giết cậu đều là ám năng giả.

Cái tên mắt to kia có thể tràn dầu khắp người thì là nghề gì nhỉ?

Chắc là Thực tu?

Nhất định là trước đó ăn rất nhiều dầu, cho nên người có thể tràn ra dầu.

Rất có khả năng Hà Gia Khánh cũng là ám năng giả.

Có thể theo dõi tầm xa thì là nghề nghiệp gì?

Thì ra cái gọi là nhập môn chính là trở thành ám năng giả.

Thứ người bán hàng rong trước mắt đang bày bán là thuốc để trở thành ám năng giả.

Hình như hắn không chỉ bán thuốc, hắn còn bán vật dụng hàng ngày.

Một ông lão đến mua nến từ chỗ hắn.

Một đứa nhỏ mua đường phèn từ chỗ hắn.

Còn có người phụ nữ tự mang theo bình sứ, đến chỗ hắn mua kem bảo vệ da. Người phụ nữ cho hắn một đồng bạc, người bán hàng rong kiểm tra không sai thì cho người phụ nữ đó một muôi đầy.

Thừa dịp người bán hàng rong đang bận rộn buôn bán, Mã Ngũ lại hỏi một câu: “Lý huynh, cậu đã chọn nghề nghiệp nào?”

Lý Phán Phong lắc đầu nói: “Tôi còn chưa nghĩ kỹ.”

Mã Ngũ nhận bình nước từ tay tùy tùng, uống một ngụm, thừa dịp đau đớn hơi giảm bớt, khuyên Lý Phán Phong một câu:

“Nếu chưa nghĩ kỹ thì đừng dễ dàng ra tay, người bán hàng rong chỉ mang theo năm loại thuốc bột, nếu cảm thấy không hợp ý thì chờ lần sau. Một khi đã chọn đạo môn thì không có thuốc hối hận đâu.”

Lý Phán Phong càng cảm thấy kinh ngạc: “Trừ 5 đạo môn Canh tu, Hoan tu, Thực tu, Lữ tu, Trạch tu thì còn có lựa chọn khác nữa ư?”

“Có chứ!” Tần béo rất chi là hào hứng: “Văn tu, Võ tu, Độc tu, Dược tu, Khuy tu, Niệm tu, Trùng tu, Thảo tu, Yên tu, Tửu tu, Tình tu, Miên tu... Thế gian bách môn, thiên hạ vạn tu!”

Văn tu, Võ tu rất dễ hiểu: Coi tài văn, võ nghệ làm tu vi.

Độc tu, Dược tu, cũng được tính là kỹ nghệ, lý giải được chứ Yên tu, Tửu tu là cái khỉ gì?

Lý Phán Phong hỏi: “Hút thuốc, uống rượu cũng tính là tu vi à?”

“Tính chứ, sao lại không tính? Bất kể là hút hay uống, chỉ cần đột phá được cảnh giới thì đều là tu vi cả!” Tần béo khá đắc ý nói: “Lưu nhị bá ở thôn chúng tôi nhé, một ngày phải uống những 2 lít rưỡi rượu. Sau này mới biết, người ta là Tửu tu tầng 2 đấy nhá!”

Mã Ngũ tỏ ra nghi ngờ về điều này: “Lưu nhị bá nhà cậu làm nghề gì? Có đủ sức tu Tửu tu không?”

Đúng là không phải người nào cũng tu nổi Tửu tu, mỗi ngày 2 lít rưỡi rượu phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương