Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 39: Cơ duyên lớn (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Vốn có thể sống 100 tuổi, bây giờ có thể sống 300 tuổi, bảy tám mươi tuổi, quy đổi theo tỷ lệ gấp ba thì mới hơn 20 tuổi, đây chính là độ tuổi đẹp nhất đấy!”

Tu đến tầng 10, có gấp ba tuổi thọ!

Sức hấp dẫn này lớn thật!

Tần béo vỗ ngực nói: “Từ ngày tôi chào đời, hàng xóm láng giềng đều nói tôi là người có phúc, tôi chắc chắn có thể đạt được tu vi tầng 10!”

Lý Phán Phong nhìn Tần béo: “Nói vậy, sau này mỗi ngày Tần huynh đều phải ăn 2 cân rưỡi cơm à?”

“Nếu đến tầng 2 thì nhiêu đó còn chưa đủ đâu...” Nói đến đây, Tần béo hơi lo lắng.

Hắn không lo mình ăn không nổi, chỉ lo mình không đủ tiền ăn thôi.

Nhưng hắn đã lựa chọn xong rồi, vì hắn biết ngoài ăn ra, mình không có sở trường nào khác.

Lý Phán Phong hỏi: “Nếu tu đến tầng 9, tuổi thọ có thể kéo dài mấy lần?”

“Tầng 9 không tăng tuổi thọ đâu!” Mã Ngũ xua tay: “Chỉ khi đến tầng 10 mới có thể thay đổi số mệnh, tầng 9 vẫn là tuổi thọ của người thường. Nếu cả đời không tu đến được tầng 10 thì xem như công sức đổ sông đổ bể.”

Điều kiện này hơi hà khắc, trước tầng 10 đều không thể kéo dài sinh mệnh.

Nếu tu tuần tự từng bước, cần 80 năm mới tu đến tầng 9, dù bắt đầu tu hành từ 10 tuổi thì lúc tu đến tầng 9 cũng đã 90 tuổi rồi, lúc đó còn sức để tiếp tục tu hành không?

Đây có lẽ là lý do các tu giả đều muốn liều mạng kiếm âm quang, rút ngắn thời gian tu hành, ai chẳng muốn bước vào tầng 10 khi còn sống.

“Đạo môn nào cũng như vậy à?”

Mã Ngũ gật đầu: “Đạo môn nào cũng như vậy hết, muốn thay đổi số mệnh thì phải toàn lực tu hành, nhắm thẳng tầng 10 xông lên.

Võ tu mỗi ngày phải liều mạng luyện võ, Văn tu phải liều mạng học, Thực tu phải liều mạng ăn, Hoan tu phải liều mạng ấy.

Đương nhiên cũng có lối tắt như ăn dược thảo, uống dược, cắn đan dược, chẳng qua thứ đó đều quá đắt đỏ, không phải là con đường lâu dài.”

Lý Phán Phong suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Canh tu thì thế nào?”

Tần béo ngẩn ra: “Tại sao lại chọn Canh tu? Không phải là vì cậu ham rẻ đấy chứ?”

Lý Phán Phong thật sự có ý ham rẻ.

Trên người cậu chỉ có 2000 đồng, không mua nổi thuốc bột.

Trước khi Khâu khỉ đi đã hứa rằng hắn sẽ lo tiền chọn thuốc, Lý Phán Phong chọn đạo môn nào cũng được.

Nhưng Lý Phán Phong không phải kẻ chẳng biết xấu hổ, hai hộp mì ăn liền kiếm về một mạng sống đã đủ rồi, dựa vào đâu bắt người khác tiêu nhiều tiền cho mình như vậy?

Mã Ngũ lắc đầu nói: “Lý huynh, chuyện này cậu phải thận trọng, món hời này không ham được đâu. Thuốc bột không có giá trị cao thấp, đều là trí tuệ của tiền bối cả. Nguyên nhân thuốc bột của Canh tu bán giá rẻ là vì thuốc bột này không có ai mua, vì Canh tu là đạo môn khổ cực nhất.”

“Sao cậu lại nói vậy?”

Mã Ngũ nói: “Tôi không biết tình hình ở ngoại châu thế nào, nhưng cũng nên có nông dân nhỉ? Chắc hẳn cậu cũng hiểu rõ sự vất vả của nông dân.

Xuân gieo thu gặt, mỗi ngày lao động không ngừng nghỉ, những điều này đều chỉ có thể tính là tu hành tuần tự mỗi ngày nhé.

Dốc hết tâm sức tìm kiếm giống tốt, trồng ra một ít kỳ hoa dị thảo mới là thủ đoạn để kiếm âm quang.

Lý huynh nghĩ xem, đến 70 -80 tuổi thì cậu còn trồng trọt nổi không?

Lỡ như gặp phải thiên tai gió lốc, lũ lụt, hạn hán, nạn châu chấu, một năm thu hoạch không đủ, chẳng những không kiếm được âm quang mà tu vi còn có thể bị tổn hại.

Gặp phải kẻ thù hoặc người xấu đến trộm, đến cướp, đến đốt phá, cả một năm có thể sẽ không thu hoạch được gì, đây nào phải tổn hại tu vi mà là nguy hiểm đến tính mạng ấy chứ.

Lý huynh, con đường này quá gian khổ, thận trọng, vạn lần thận trọng!”

Xem ra hắn không thể chọn Canh tu được rồi. Mã Ngũ nói đúng, con đường này thật sự quá khó khăn.

Hoan tu và Thực tu, Lý Phán Phong đã hiểu đại khái.

“Vậy Lữ tu thì tu hành thế nào?”

“Thì đi đây đi đó, đi khắp nơi thôi!” Gã mập có thể trả lời vấn đề này: “Đi đến càng nhiều nơi, đi càng xa thì tu vi tăng càng nhanh, âm quang kiếm được càng nhiều.

Những người sống không nơi cố định đều thích Lữ tu!”

“Còn Trạch tu?”

“Nằm ở nhà, thời gian nằm càng dài thì tu vi tăng càng nhanh ấy mà!”

Lý Phán Phong kinh ngạc thốt lên: “Ở nhà nằm không cũng có thể tu hành á!”

“Chứ sao, cho nên Trạch tu mới bán giá đắt đó!” Gã mập vẻ mặt tiếc nuối: “Nếu không phải tôi chưa dành dụm đủ tiền, tôi đã chọn Trạch tu rồi đấy. Mã Ngũ này, tôi thấy cậu có tiền phết mà, sao cậu không chọn Trạch tu thế?”

Mã Ngũ lắc đầu nói: “Tôi không chịu nổi sự buồn chán đó, quanh năm suốt tháng dành phần lớn thời gian ở trong nhà, chẳng phải sẽ buồn chết tôi luôn à.

Không giấu gì hai vị, con người tôi bình thường thích nhất chính là một chữ ‘hoan’, thiếu hơi gái một ngày thôi thì tôi không sống nổi đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương