Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 42: Quyết định đạo môn (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Cho nên hai đạo môn kiêm tu bắt buộc phải có đặc tính tương đồng, bổ trợ cho nhau, nếu hai đạo môn không tương đồng, tu giả rất có thể sẽ đột tử ngay tại chỗ.”

Lý Phán Phong nghe vậy, lập tức dập tắt ý nghĩ tu nhiều đạo.

Nếu bắt buộc phải kiêm tu hai đạo môn cùng lúc, lựa chọn như vậy vừa không sáng suốt, cũng không thực tế.

Mã Ngũ nói đúng, một người căn bản không có tinh lực để kiêm tu hai đạo môn.

Hơn nữa nếu là hai đạo môn Thực tu và Tửu tu còn có khả năng song tu, ăn ăn uống uống, điển hình thuộc loại đặc điểm tương đồng, bổ trợ cho nhau.

Nhưng trong những đạo môn mà người bán hàng rong cung cấp, hình như không có đạo môn nào bổ trợ cho nhau.

Mã Ngũ lại hỏi: “Kiêm tu đạo môn, cần có đạo duyên sâu dày, không biết đạo duyên của Lý huynh thế nào?”

Lý Phán Phong ngạc nhiên nói: “Thế nào là đạo duyên?”

Nhìn Lý Phán Phong tỏ vẻ ngơ ngác, Mã Ngũ sững người, Tần béo cũng sững người.

“Cậu cũng không biết đạo duyên là gì luôn hả?” Tần béo rất kinh ngạc: “Nếu không có đạo duyên, cậu đến mua thuốc gì chứ? Đây không phải là tìm đường chết à?”

Thấy Lý Phán Phong vẫn không hiểu, Mã Ngũ giải thích: “Đạo duyên chính là căn cơ, tôi đã bỏ ra số tiền lớn mua nước suối Tuệ Minh để tích lũy căn cơ đấy, trước sau uống hơn 30 lít mới xây chắc được nền tảng.”

Tần béo hừ lạnh tiếp lời: “Tôi không phải người có tiền, cũng phải ăn rất nhiều bài thuốc dân gian lớn nhỏ, ăn suốt 5 năm trời mới dám đến mua thuốc.”

Lý Phán Phong vẫn không hiểu khái niệm đạo duyên: “Đạo duyên bắt buộc phải có được thông qua thuốc men đặc biệt à?”

“Thuốc men?” Mã Ngũ cảm thấy từ thuốc men này không hợp lắm.

Gã mập hiểu ý của Lý Phán Phong: “Cũng không nhất thiết phải uống thuốc đâu, cũng có thể đến nơi đặc định để tích lũy đạo duyên, chỗ ngã Ba Đầu có thể tích lũy đạo duyên đấy!”

Vừa nghĩ đến ngã Ba Đầu, Lý Phán Phong rùng mình một cái.

Vì đạo duyên mà mọc ra ba cái đầu, thế có hơi không đáng rồi.

Lý Phán Phong cẩn thận hỏi: “Bắt buộc phải có đạo duyên à?”

Tần béo nói: “Chứ sao nữa? Cậu tưởng cứ là người đến tìm người bán hàng rong mua thuốc, thì có thể trở thành tu giả à?

Đạo duyên chính là cơ duyên, cơ duyên vạn người có một! Tu giả là rồng phượng giữa vạn người trên thế gian này đấy!”

Rồng phượng giữa loài người?

Phóng đại quá rồi nhỉ?

Cậu đoán phu kéo xe kia cũng là tu giả, ý là cũng rồng phượng giữa loài người á?

Mã Ngũ nhìn Lý Phán Phong: “Rồng phượng giữa loài người thì không dám nói, tốt nhất cậu cũng đừng đến ngã Ba Đầu, đến rồi sợ là không về được nữa.

Chuyện khác khoan hãy nói, chuyện căn cơ này không thể đùa được đâu, Lý huynh, rốt cuộc cậu có đạo duyên không? Không có đạo duyên thì đừng làm bừa nhé, chuyện này thật sự liên quan đến tính mạng đấy.”

Lý Phán Phong trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, cẩn thận hỏi: “Từng chịu Thiên Quang rọi có tính là đạo duyên không?”

“Cậu bị Thiên Quang rọi á?” Mã Ngũ đang ôm ngực bỗng buông tay ra, đứng bật dậy.

Tần béo cũng đứng bật dậy: “Cậu bị Thiên Quang rọi lúc nào thế?”

Lý Phán Phong nhớ lại: “Khoảng 2 giờ chiều thì phải.”

Tần béo nhìn vị trí của hoàng hôn, Mã Ngũ lấy cái đồng hồ quả quýt vỏ vàng ra.

“Lý huynh, sao cậu cầm cự được đến bây giờ thế?” Mã Ngũ lùi lại mấy bước, Tần béo theo sát phía sau, đứng bên cạnh Mã Ngũ.

Lý Phán Phong cười khan, xác nhận lại một lần: “Thiên Quang rọi nhưng không nhập đạo môn thì phải chết à?”

Mã Ngũ gật đầu: “Lý huynh nói đúng đấy.”

Tần béo lại lùi thêm hai bước: “Không chỉ cậu phải chết đâu, không cẩn thận còn liên lụy đến người khác. Tôi vẫn nên đi trước thì hơn.”

Tần béo ôm bụng, loạng choạng đi về phía xa, người bán hàng rong gọi với theo: “Chưa đến nửa giờ đâu!”

Tần béo xua tay đáp: “Không sao đâu, tương đối là được rồi.”

Hai người hầu đỡ Mã Ngũ cũng định rời đi, thấy Lý Phán Phong vẫn còn đứng tại chỗ, Mã Ngũ quay đầu lại dặn dò: “Lý huynh, mau nhập đạo đi, muộn một bước là cậu sẽ nổ tung đấy.

Nổ ra thứ gì thì còn đỡ, chứ làm bị thương bao nhiêu người không nói trước được đâu. Chuyện sống chết đấy, không thể chậm trễ nghe chưa.”

Lý Phán Phong hỏi: “Thiên Quang rọi có tính là đạo duyên sâu dày không?”

“Dày, dày cồm cộp!” Mã Ngũ vừa đi vừa nói: “Lý huynh, đừng tơ tưởng chuyện kiêm tu nữa, cứ giữ được cái mạng rồi tính tiếp nhé!”

Hai người lần lượt rời đi, người bán hàng rong vẫn đang bận rộn buôn bán.

Một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi mua một lọ kem dưỡng da từ tay gã, lại xin người bán hàng rong một ít, bôi thẳng lên mặt.

“Cậu đừng tiếc nhé, tôi phải xem thử hàng này có tinh khiết không đã!”

Người bán hàng rong cười nói: “Chị gái nói gì thế? Bôi kem dưỡng da của tôi, da cứ phải gọi là căng mọng mơn mởn luôn ấy chứ!”

“Gớm cái mồm rõ ngọt!” Người phụ nữ cười đáp, quay người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương