Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 45: Thủy hỏa bất dung (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Người bán hàng rong nói tiếp: “Chuyện Thiên Quang rọi ấy, dùng cách nói của ngoại châu các cậu thì gọi là dòng chảy tia vật chất tối.
Vật chất tối đâu đâu cũng có, nhưng một vài vật chất tối khá đặc biệt, dùng cách nói của nội châu thì gọi là bộc phát đạo duyên.
Chỉ cần dùng phương pháp chính xác để hấp thụ đạo duyên thì sẽ không quá tổn hại cơ thể, nhưng đạo duyên bộc phát quá mạnh, không phải chuyện người phàm có thể chống đỡ được.
Trúng phải luồng bộc phát, cơ thể sẽ nhanh chóng nổ tung, đạo duyên còn sót lại có khả năng tiếp tục làm người khác bị thương.
Cho nên nếu cậu muốn sống sót thì phải mau chóng nhập đạo, thông qua thuốc dẫn nhập đạo, dẫn dắt đạo duyên trong cơ thể cậu theo một hướng nhất định...”
Người bán hàng rong cố gắng hết sức dùng ngôn ngữ dễ hiểu để giải thích cơ chế của Thiên Quang, Lý Phán Phong cũng rất nhanh đã lọc ra ý chính quan trọng.
Ám năng giả, cũng tức là tu giả mà nơi này hay gọi, thật ra là siêu nhân bị biến dị sau khi vật chất tối đặc biệt xâm nhập vào cơ thể.
Sự biến dị là vô trật tự, xác suất gây chết người rất cao.
Mà thuốc dẫn của người bán hàng rong có thể dẫn dắt sự biến dị vô trật tự, thành biến dị có trật tự.
Hấp thụ lượng vật chất tối ít và có quy luật là kiểu như Mã Ngũ và Tần béo, khi đó biến dị ăn mòn tương đối chậm, đợi đến khi biến dị đạt đến một mức độ nhất định mới có thể dùng thuốc của người bán hàng rong, dẫn dắt họ trở thành ám năng giả.
Mà Lý Phán Phong gặp phải dòng chảy tia vật chất tối, cơ thể bị lượng lớn vật chất tối ăn mòn trong thời gian ngắn, có nguy cơ nổ tung tại chỗ, cho nên phải lập tức dẫn dắt.
Thuốc dẫn có rất nhiều loại, dẫn dắt theo những phương hướng và con đường tu đạo khác nhau, do đó cũng mang lại những năng lực siêu phàm khác nhau.
Trong cơ thể Lý Phán Phong có đủ vật chất tối, lựa chọn đạo nào cũng được, cùng lúc lựa chọn hai đạo gần giống nhau cũng miễn cưỡng có thể.
Nhưng cậu lại chọn hai đạo trái ngược nhau.
À không phải Lý Phán Phong chọn!
Lý Phán Phong trợn tròn mắt nói: “Kiều Duyệt Sinh đâu, chính là cái thằng khốn vừa đâm vào tôi ấy? Mẹ kiếp! Đều tại thằng đấy...”
Người bán hàng rong chỉ vào cái chiếu cói bên cạnh: “Cậu đang nói đến cậu ta à?”
Lý Phán Phong vẫn luôn không để ý đến cái chiếu cói bên cạnh người bán hàng rong, tưởng rằng bên trong bọc một ít đồ lặt vặt.
Bây giờ thấy gã chỉ như vậy, hình như bên trong bọc một người.
Lý Phán Phong ngạc nhiên hỏi: “Đây là Kiều Duyệt Sinh?”
Người bán hàng rong gật đầu: “Chuyện này do anh ta gây ra, anh ta đã bồi thường đủ cho tôi.
Mà cậu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở sạp hàng của tôi, thế nên tôi cũng có trách nhiệm, tôi cũng phải bồi thường cho cậu một phần, đây là trách nhiệm của người bán hàng là tôi.
Xét từ tình trạng của cậu, chắc cậu đã vượt qua được ải nhập môn, nhưng việc tu hành tiếp theo vô cùng gian nan với cậu.
Theo đặc tính của Lữ tu, cho dù cậu không cầu tu vi tăng tiến, mỗi ngày ít nhất phải đi 20 dặm đường.
Mà theo đặc tính của Trạch tu, mỗi ngày cậu ít nhất phải về nhà một lần, ở trong nhà tối thiểu hai giờ.”
Lý Phán Phong tính toán thời gian: “Chuyện này không khó lắm nhỉ!”
Đúng là không khó lắm.
Không có việc gì thì ra ngoài đi dạo, 20 dặm đường, cứ coi như chạy bộ 10 cây số thôi.
Về nhà ngủ một giấc, hoặc xem tiểu thuyết xem phim, hai giờ đồng hồ thực sự không thể dễ dàng hơn.
Xem ra, hai đạo môn này cũng không xung đột nghiêm trọng đến thế.
Người bán hàng rong lắc đầu: “Đây là giai đoạn tu hành ban đầu, đợi sau khi lên cấp bậc rồi, đường Lữ tu phải đi ngày càng xa, thời gian Trạch tu ở trong nhà ngày càng dài, hai bên sẽ nhanh chóng không thể tương thích được nữa.
Hơn nữa Lữ tu sau khi lên cấp thì không thể cứ ở mãi một nơi, mà nhà cửa lại cố định, Trạch tu không thể chạy loạn khắp nơi, do đó hai đạo môn này là thiên địch.
Đương nhiên đây là chuyện về sau, sau này hãy nghĩ cách, trước mắt còn có một chuyện khó khăn nữa. Lữ tu muốn vượt ải thăng lên tầng một thì bắt buộc phải ở nơi hiểm ác một ngày một đêm.
Chuyện này mới phiền phức đấy, Trạch tu mỗi ngày đều phải về nhà, một ngày không về nhà có khả năng sẽ đột tử, sao cậu có thể ở bên ngoài một ngày một đêm được chứ?”
Lý Phán Phong chớp chớp mắt nói: “Thế nào gọi là nơi hiểm ác?”
Người bán hàng rong kinh ngạc nói: “Không phải cậu tốt nghiệp đại học à? Nơi hiểm ác mà cũng không hiểu? Chính là nơi có thể mất mạng bất cứ lúc nào ấy.”
“Tiêu chuẩn xác định thế nào? Ngủ giữa đường cũng có nguy cơ bị xe cán chết bất cứ lúc nào ấy chứ!”
Người bán hàng rong gật đầu: “Đây đúng là một ý kiến khá hay, cậu có thể ra giữa đường thử xem. Nếu tu vi công nhận, cậu thật sự có thể lên được tầng một!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook