Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 25
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 25
Martha Zieghart hất cằm, hai tay chống hông. Ánh mắt kiêu ngạo đó hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài duyên dáng của cô ấy, nhưng nó cũng trông rất tự nhiên.
‘Có vấn đề gì ở đây sao?’
Raon đá nhẹ xuống sàn sân tập vài lần. Dorian đã cảnh báo cậu, nhưng cậu không thể tin rằng cô ấy sẽ gây sự với cậu ngay lập tức như vậy. Có vẻ thật sự là không có ai tử tế xung quanh cậu cả.
[Ta không thể tin rằng còn có kẻ còn kiêu ngạo hơn tên khốn tai nhọn và tên mắt xanh kia đấy. Giao cơ thể của ngươi cho ta đi. Tinh hoa Vương ta sẽ đóng băng toàn bộ cô ta luôn.]
'Biết ngay mà.'
Thịnh nộ bắt đầu trở nên điên cuồng sau lời chế nhạo đó của Martha. Cơn thịnh nộ mà hắn ta đang trút ra dữ dội hơn bình thường rất nhiều.
"Hừm."
"Martha Zieghart."
Trong khi Raon đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào, một giọng nói lạnh lùng và có hơi già trước tuổi vang lên.
"Sao cô lại làm ra loại hành động thiếu tinh tế như thế vậy?"
Chính là Burren Zieghart. Cậu ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Martha.
"Haaah?"
Martha nhăn mặt dè bỉu. Đó không phải là dạng khuôn mặt mà một đứa trẻ xuất thân từ gia tộc danh giá nên thể hiện, mà là biểu hiện của người đã bước một chân vào mặt tối tăm.
"Cậu dám ăn nói như vậy với tiền bối của mình sao?"
Cô ấy tiến đến gần Burren với nụ cười mỉm.
“Nếu cậu còn nói những điều ngu ngốc như vậy nữa thì cậu sẽ chết ngay lập tức đấy. Tốt hơn hết là lần sau cậu nên lựa ngôn từ trước khi nói cho cẩn thận vào."
"Đó là những gì tôi đang muốn nói đấy. Raon Zieghart được công nhận là học viên đứng đầu trước trưởng tộc và các huấn luyện viên. Cô đang cố gắng phủ nhận điều đó sao?”
Burren tiến tới để ngăn cản Martha như thể đó là vấn đề của chính cậu ta vậy.
"Tôi biết cậu cũng từng làm ầm ĩ lên vì cậu không thể chấp nhận được kết quả của bài kiểm tra mà."
Khóe môi Martha nhếch lên. Đó là nụ cười sặc mùi khinh bỉ. Cô ấy biết hết chuyện gì đã xảy ra trong đợt kiểm tra, thế nhưng lại làm như không biết ai là học viên đứng đầu.
"Ra là vậy sao."
Burren bình tĩnh gật đầu.
“Tôi không muốn nhìn thấy hành vi đáng hổ thẹn mà mình đã làm ra khi đó. Cho nên bây giờ tôi mới ngăn cản cô đấy."
"Hở?"
“Đừng bôi nhọ danh tiếng của tộc Zieghart nữa, Martha Zieghart à.”
Raon nheo mắt lại, quan sát bóng lưng của Burren.
'Cậu ta…'
Đôi mắt của Burren trong veo. Trông cậu ta dường như đang thật sự cố gắng ngăn chặn tình hình trở nên tồi tệ hơn là muốn hăm dọa cô ta.
Có vẻ nãy cậu ta cúi đầu xin lỗi chính là thật lòng.
Bịch!
Burren không phải là người duy nhất cố gắng ngăn cản Martha. Runaan cũng bước lên phía trước mặt Raon, cố gắng bảo vệ cho cậu.
"Cô cũng nghĩ như vậy sao?"
Martha cười toe toét, nhìn lướt qua Runaan và Burren.
"Bỏ đi."
Runaan chỉ nói ra hai từ đó với ánh mắt vô hồn.
“Lùi lại đi, Martha.”
"Tôi đã nói với mấy người rồi."
Đôi mắt của Martha sáng lên.
"Tôi không nghe những kẻ yếu hơn tôi đâu!"
Nắm đấm của cô xuyên qua không khí, lao thẳng về phía Burren.
Vù!
Ngay trước khi nắm đấm tăng cường linh khí đó kịp chạm đến mặt của Burren, thì một cơn gió xanh chợt vọt lên.
Ầm!
Rimmer, ban nãy vẫn còn đứng ở trên bục phát biểu, giờ đã xuất hiện ở đây trong chớp mắt và chặn nắm đấm của Martha.
“Con phớt lờ ta quá rồi đấy. Dù nghĩ rằng ta dễ dãi thì con cũng không nên hành động như thể ta không tồn tại như vậy chứ.’’
Ông ta đẩy nắm tay của Martha lại với nụ cười vui vẻ.
“Martha à, ta nghe nói con đã từng thất bại bởi vì tính khí nóng nảy đó. Vậy mà xem ra con vẫn không hề thay đổi. ”
“Cái đó…”
“Như con đã nói đấy, Raon không giống như Burren hay Runaan, thằng bé vẫn chưa học được linh khí. Con thật sự muốn chiến đấu dù biết điều đó sao?"
“Con cũng không định sử dụng linh khí của mình mà."
“Con biết mà, chuyện đó vẫn không giúp cho trận đấu công bằng hơn đâu. Vẫn sẽ còn cơ hội khác trong tương lai, cho nên bây giờ hãy kiên nhẫn chờ đợi đi.”
“Chậc…”
Martha bĩu môi và lùi về một bước. Tuy nhiên, cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào Burren không rời mắt.
"Burren Zieghart."
"Chuyện gì?"
“Cậu có biết anh trai của cậu bị tôi đánh rồi phải nằm trên giường cả tháng trời hay không. Nếu cậu còn cố tỏ ra kiêu ngạo nữa thì tôi sẽ còn đánh cậu mạnh hơn đấy.”
"Tôi không giống với anh trai của tôi."
"Để rồi xem"
Với một nụ cười nhẹ, Martha quay người đi. Runaan và Burren thấy vậy đều thả lỏng người và bước sang một bên.
Ngay lúc đó, Martha vừa quay người lại vừa tức giận nói.
"Ta ghét những kẻ hèn nhát trốn sau lưng người khác hơn cả những tên khốn kiêu ngạo nữa đấy!"
Trong nháy mắt, cô ta vồ tới chỗ Raon và vung nắm đấm của mình ra.
"Eek!"
"Ah!"
Burren và Runaan không thể phản ứng, còn Rimmer thì vẫn đứng yên mặc dù nhìn thấy hành động đó.
'Mình biết ngay mà.'
Đôi mắt của Raon vẫn bình tĩnh. Cậu đã đoán được rằng cô ấy sẽ tấn công cậu ngay từ lúc cô ấy chuyển trọng tâm để quay người lại.
Bịch!
Cậu dùng mu bàn tay để đỡ lấy nắm đấm của Martha đang nhắm vào ngực cậu.
"Huh?"
"Cô đã sẵn sàng để nhận đòn trừng phạt chưa?"
Cậu vung bàn tay đang nắm chặt của mình lên. Nắm đấm của cậu, bao gồm cả đòn xoay của Cú đấm hổ vô hiệu, nhắm vào vùng bụng đang sơ hở của Martha.
"Eek!"
Trong ánh mắt của cô ấy hiện rõ sự hoảng sợ. Nghiến chặt răng lại, cô ấy tập trung nguồn năng lượng màu nâu vào nắm tay trái của mình.
Ầm!
Một nắm tay trần và một phần cẳng tay tràn đầy linh khí va chạm vào nhau, cùng lúc đẩy cả Raon và Martha ra.
"Không phải cô đã nói là cô sẽ không sử dụng linh khí sao?"
Raon phủi phủi nắm tay đang nóng đỏ của mình.
"N-ngươi là cái gì vậy chứ?!"
Đôi mắt của Martha, với tròng trắng và tròng đen rõ ràng, bỗng đỏ ngầu lên. Cô ấy lại còn lắp bắp như thế, mặc dù luôn tỏ ra vẻ tự tin.
"Ồ!"
"Cậu... cậu thật sự chặn được nắm đấm đó sao?"
Rimmer cười khúc khích, còn Burren thì nuốt khan.
"Eek!"
Martha bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mình bằng luồng linh khí màu nâu.
"Ngươi thích chơi tới đâu thì ta chiều tới đó."
Khi cô ấy chuẩn bị lao vào, Rimmer đứng thẳng tư thế và bước tới ngay trước mặt cô ấy.
"Ta không thể cho phép con đi xa hơn thế này được nữa."
Mặc dù mỉm cười nhưng ông ta đang tỏa ra nguồn áp lực mãnh liệt. Khác hẳn so với trước đây, lúc ông ta chỉ lo chơi bời lêu lổng.
"Nhưng con-!"
“Cho dù bây giờ con chiến đấu mà không dùng hào quang đi chăng nữa, thì rốt cuộc vẫn sẽ chẳng có được kết quả gì đâu. Hãy chiến đấu với Raon sau khi thằng bé đã học được linh khí thích hợp đi. Khi đó ta sẽ cho phép.’’
"Haiz…"
Martha vừa nghiến răng vừa trừng mắt nhìn Raon, rồi quay người đi. Lần này cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn lại. Cô ấy bỏ đi và đóng cửa lại tạo ra tiếng rầm lớn.
"Raon à."
Rimmer tiến đến gần và nắm lấy vai cậu.
“Làm thế nào mà con phòng thủ được đòn tấn công của Martha vậy? Có vẻ như con đã biết trước rồi đúng không."
"Là do trọng tâm của cô ấy."
Raon bật ra câu trả lời đó như thể không có gì.
"Trọng tâm sao?"
Câu hỏi đó là của Burren. Runaan cũng có vẻ tò mò, tai cô ấy vểnh lên nghe như một chú thỏ.
“Khi cô ấy quay người lại, cô ấy đã chuyển trọng tâm từ phía trước về phía sau. Cô ấy không nhắm vào Burren hay Runaan, mà nhắm vào con, đang đứng ở giữa. Nên con nghĩ rằng cô ấy chắc chắn sẽ tấn công con. "
“Chỉ vậy thôi sao…”
Burren cau mày khi nghe câu trả lời đó, và đôi mắt của Runaan bỗng trở nên thẫn thờ chìm vào trong dòng suy nghĩ.
"Hừm!"
Rimmer nhẹ kêu lên.
‘Khả năng quan sát và thể chất của thằng bé vẫn rất xuất sắc như mọi khi.’
Cậu đã phản công ngay lập tức bằng cách nhận ra ý định của đối thủ nhờ vào trọng tâm của họ. Tài năng của cậu chắc chắn không phải là bình thường.
“…”
Burren xem xét mặt đất nơi Raon và Martha vừa mới đánh nhau, sau đó cắn môi rồi rời khỏi sân tập.
“Ta đã mắng con bé đàng hoàng rồi, vậy nên tạm thời con bé sẽ không làm phiền con đâu. Nhưng chắc chắn con sẽ phải đối mặt với con bé sau khi học được linh khí đấy.”
"Con biết mà."
“Nhân tiện thì, có vẻ như đòn xoay của Cú đấm hổ vô hiệu đã hoàn toàn trở thành của con rồi thì phải.”
Raon đã sử dụng đòn xoay đó tấn công Martha. Nó thật sự còn tuyệt vời hơn đòn phản công của cậu nữa.
"Cũng không có gì to tát lắm."
Raon lắc đầu và quay người đi.
[Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi có thể để cho cô ta sống sau khi đã vung nắm đấm vào Tinh hoa Vương ta sao? Ngươi phải xé bỏ tứ chi và giam cầm cô ta trong sông băng vĩnh cửu mới phải…
‘Ta đã đánh trả cô ấy rồi còn gì.’
[Như vậy vẫn không đủ. Phải nghiền nát đầu của cô ta ra!]
'Không đáng để làm như vậy đâu.'
Đánh nhau với cô ấy như vậy không mang lại lợi ích gì cả.
Sẽ có lợi hơn nếu như làm một cuộc đánh cược, chẳng hạn như cược danh hiệu học viên đầu vào đó, một khi cô ấy có thể cho cậu được thứ gì đó.
[Kuh! Cô ta phải bị đóng băng cả người rồi tan thành nhiều mảnh…]
'Đợi đó đi. Ta sẽ cho ngươi thấy thứ gì đó còn tốt hơn như thế nữa.’
Raon mỉm cười và rời khỏi sân tập.
Raon đến sân tập trước khi mặt trời mọc. Cậu muốn rèn luyện một mình, nhưng không còn lựa chọn nào khác vì cậu đã được hướng dẫn tập cùng mọi người.
Vì hầu hết các học viên đều đã học được linh khí, nên chỉ có tám người đang ở sân tập này và tất cả đều là thường dân.
"T-thiếu gia."
Dorian tiến đến gần cậu với đôi vai rũ xuống.
“Tôi… tôi nghe nói là có thể chết vì học linh khí đấy. Có đúng như vậy không? Tôi cũng nghe nói là nó rất đau nữa, đau như thể trung tâm năng lượng bị vỡ ra vậy…”
Điều đó không hoàn toàn sai, vì đã từng có những người bị thương nặng hoặc đã chết vì cố gắng học kỹ thuật rèn luyện tệ hại.
Tất nhiên, kỹ thuật rèn luyện mà Zieghart cung cấp là kỹ thuật ổn định, và có cả những huấn luyện viên xuất sắc xung quanh họ nữa, vậy nên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.
"Sẽ ổn cả thôi."
Cậu cứ phải lặp đi lặp lại những điều tương tự mà cậu đã nói với Dorian mỗi khi gặp cậu ấy.
“V-vậy sao? Thiếu gia nói như vậy thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”
Dorian lúng túng mỉm cười, kiểm soát lại hơi thở của mình. Và một lúc sau…
“Nó… Nó thật sự sẽ ổn chứ? Cho dù là nó ổn định thì vẫn có thể có người gặp nguy hiểm mà phải không. Nếu như người đó là tôi thì mọi thứ sẽ kết thúc! Tôi phải làm gì đây? Lỡ như tôi chết…"
“…”
Raon quay đầu lại. Những nỗi bất an của Dorian sẽ không biến mất, bất kể là cậu có nói gì với cậu ấy. Và cũng không có lý do gì để Raon phải chăm sóc cho cậu ấy cả.
“Hôm nay ta không đến muộn phải không? Rất đúng lúc.”
Rimmer đi xuyên qua bức tường, vẫn như mọi khi. Ông ta cười toe toét, ngước nhìn lên bầu trời vẫn còn chưa sáng.
“Vì mặt trời sắp mọc lên rồi nên hãy bắt đầu ngay thôi nào.”
"Vâng ạ!"
Giọng nói của bọn trẻ thậm chí còn to hơn bình thường, nó chất chứa đầy sự mong đợi để được học linh khí.
“Các bạn không cần phải lo lắng về việc bị tụt lại phía sau vì những bạn khác đã học được linh khi trước các bạn. Linh khí là một môn võ thuật mà ta cần phải tiếp thu trong suốt cuộc đời của mình, vậy nên những bạn khác chỉ đi trước các bạn một bước mà thôi.”
"Vâng ạ!"
“Vậy thì hãy vào phòng huấn luyện cá nhân cùng với huấn luyện viên đứng ngay bên cạnh. Những huấn luyện viên sẽ giúp đỡ cho đến khi việc rèn luyện của các bạn ổn định hơn, cho nên hãy nói với họ nếu các bạn tò mò về bất cứ điều gì hoặc gặp phải khó khăn gì nhé.”
Khi Rimmer vỗ tay, những huấn luyện viên đứng phía sau ông ta dẫn bọn trẻ vào phòng huấn luyện cá nhân.
"Hừm."
Raon nhìn xung quanh vì không có ai bên cạnh cả
"Con sẽ tự vào phòng huấn luyện cá nhân một mình."
"Vậy tại sao ông lại gọi con đến đây?"
“Bởi vì đôi khi sẽ có vấn đề xảy ra trong lúc học rèn luyện linh khí thông qua sách rèn luyện. Nên ta sẽ đứng đợi bên ngoài, để con có thể cảm thấy an toàn và tĩnh tâm rèn luyện."
“…”
‘Mình không thể tin tưởng ông ta được.’
Rimmer mà cậu đã gặp cho đến nay không phải là một người đáng tin cậy. Nếu như ông ta có lo ngủ trưa ở bên ngoài trong khi Raon đang hấp hối ở trong phòng huấn luyện thì cũng không có gì là lạ.
“Ánh mắt đó là sao? Con không tin tưởng ta à? "
“Không phải như vậy.”
Cậu lắc đầu và bước vào phòng huấn luyện. Cậu không trông mong ông ta sẽ giúp đỡ cho cậu. Nhưng phần nào đó, có ông ta bảo vệ trong lúc cậu rèn luyện cũng rất hữu ích.
"Haa."
Raon nhắm mắt lại và bắt đầu sử dụng 'Vạn hỏa tu luyện'. Trên vai cậu xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực.
'Bắt đầu thôi nào.'
***
Ngay khi Raon bước vào trong phòng tập, Rimmer đã đứng thẳng tư thế lại. Ông ta lặng lẽ mở rộng các giác quan của mình ra để tránh làm phiền đến ai khác.
‘Hãy xem thằng bé nhận được thứ gì nào.’
Nhờ sử dụng các giác quan mở rộng của mình, ông ta đã bắt đầu đọc được làn sóng mana ở xung quanh phòng huấn luyện của Raon.
‘Là thuộc tính lửa sao.’
Nguồn mana nóng rực và mạnh mẽ đang làm mưa làm gió xung quanh Raon.
‘Đây không phải là kỹ thuật rèn luyện thông thường sao?!’
Nguồn năng lượng mà ông ta cảm nhận được từ mạch mana của Raon mạnh hơn nhiều so với bình thường. Đó là một nguồn năng lượng bùng nổ, giống như dung nham đang chảy ra từ một vụ phun trào núi lửa vậy. Kỹ thuật rèn luyện chắc chắn không hề bình thường, dựa vào cách cậu kiểm soát nguồn mana lớn như vậy tuy chỉ mới trong giai đoạn học mà thôi.
'Đó không phải là thứ mà có thể đổi một tấm thẻ đồng để có được. Ngay cả thẻ vàng cũng không đủ.’
Ông ta đã nói với bọn trẻ rằng kỹ thuật rèn luyện Rinden không khác gì so với các kỹ thuật tốt hơn cả, nhưng với Raon thì khác.
Nó còn tốt hơn các kỹ thuật rèn luyện mà dòng dõi trực hệ vẫn luôn học.
Trái tim của Rimmer bắt đầu đập thình thịch vì phấn khích, háo hức muốn biết Raon sẽ thu được loại linh khí nào vào trung tâm năng lượng — sau khi cậu học xong kỹ thuật rèn luyện đó.
Tuy nhiên, dòng chảy của nguồn linh khí đó rất khó hiểu. Có vẻ như sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể thu được kết quả.
‘… Hừm?’
Rimmer hạ đôi lông mày mỏng xuống. Bên trong mạch mana, nơi nguồn năng lượng nóng rực đang chạy qua, nguồn năng lượng lạnh lẽo cũng đang lan rộng ra.
'Không thể nào! Thằng bé đó!'
Ông ta há hốc mồm khi cảm nhận được dòng chảy năng lượng của Raon.
‘Thay vì xóa sạch đi lớp băng trong mạch mana của mình thì thằng bé đang dẫn dắt nó trôi theo nguồn năng lượng còn lại!’
Raon đang tích tụ lại lớp băng đó trong trung tâm năng lượng của mình, thay vì loại bỏ nó sau khi nó bị nguồn năng lượng nóng rực kia đẩy đi.
‘Thật sự là thằng bé mới học điều khiển mana lần đầu tiên sao?’
Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được một người thậm chí còn chưa học kỹ thuật rèn luyện được một tuần lại có thể điều khiển mana chỉ bằng ý chí của mình.
‘Không phải là nhờ vào kỹ thuật rèn luyện linh khí mà thằng bé đang sử dụng. Mà là tài năng của thằng bé trong cách thức hành động.’
Khả năng kiểm soát năng lượng của Raon đáng ngạc nhiên hơn so với kỹ thuật rèn luyện xuất sắc kia. Cho dù là đã kiểm soát được năng lượng từ trước khi sinh ra cũng thể nào làm tốt như cậu ngay lúc này được.
‘Tài năng của thằng bé không chỉ là về cơ thể và võ thuật, mà còn về mana nữa…’
Ông ta nghe nói, Raon đã được tiết lộ là người có tài năng tệ nhất về mana trong buổi Lễ phán xét. Tuy nhiên, giờ đây cậu lại đang cho thấy được khả năng kiểm soát mana còn vượt trội hơn cả Burren hay Runaan.
‘Nếu như thằng bé học được kỹ thuật rèn luyện đó đúng cách…’
Rimmer siết chặt nắm tay, mỉm cười dự đoán.
‘Có thể sẽ có một con quái vật mới được sinh ra.’
***
Một giờ đồng hồ sau, Raon Zieghart vừa bước ra khỏi phòng huấn luyện vừa thở hắt ra những hơi thở nóng bỏng.
"Raon."
Rimmer bước xuống từ trên bục phát biểu và tiến đến gần cậu.
"Bắt đầu từ ngày mai hãy tập luyện ở trong ký túc xá của con nhé."
"Dạ sao ạ? Hôm qua ông đã nói với con là con phải đến đây mỗi ngày mà…”
"Thì sao cũng được, từ giờ con hãy tập luyện ở trong ký túc xá của con đi."
Rèn luyện linh khí ở trong ký túc xá sẽ không thể cảm nhận được từ bên ngoài, bởi vì các bức tường trong đó được bao phủ bởi phép thuật.
Nếu có ai đó cảm nhận được kỹ thuật rèn luyện linh khí của Raon, họ có thể bắt đầu sử dụng các biện pháp mạnh để kiểm soát cậu. Vì lý do đó nên tốt hơn hết là nên rèn luyện trong ký túc xá, nơi đã được bảo vệ bằng phép thuật.
“Thỉnh thoảng ta sẽ ghé thăm để giúp đỡ cho quá trình rèn luyện của con.”
"Ông sẽ đến sao? Hừm… ”
"Không phải lúc nào ta cũng lười biếng đâu, được chứ?"
"Con hiểu rồi."
Raon bình tĩnh gật đầu, vẫn như mọi khi.
'Mình phải nói với ông ấy về chuyện này ngay mới được.'
Rimmer cười toe toét, cảm nhận được nguồn mana nóng rực còn sót lại đang lan tỏa ra từ Raon.
***
Sau khi kết thúc huấn luyện, Rimmer ghé qua khán phòng.
"Dạo này anh đến đây hơi thường xuyên đấy."
Glenn Zieghart, người đang ngồi bất động trên ngai vàng như bức tượng đá, ngẩng đầu lên.
"Lần này lại là chuyện gì đây?"
"Tôi có chuyện muốn nói với ngài."
Rimmer cười toe toét và bước lên trên thảm đỏ ở trung tâm.
“Martha đã tham gia khóa đào tạo. Tính cách của con bé nóng nảy hơn những gì tôi được nghe nói đấy."
“Đứa trẻ đó sẽ không bao giờ thay đổi nếu như nó thua một người khác cùng tuổi với nó."
Glenn gật đầu, như thể ông ấy đã đoán trước được điều đó.
"Vậy thì chúng ta có thể sớm thấy được điều đó xảy ra đấy."
"Gì chứ?"
"Con bé đã có một cuộc chạm trán nhỏ với Raon."
Rimmer kể cho ông ấy nghe về vụ việc xảy ra ngày hôm trước giữa Raon và Martha, liên quan đến cả Burren và Runaan.
"Là vậy sao? Vậy là bọn trẻ đã… ”
Glenn nhẹ gật đầu. Trông ông ấy có vẻ hạnh phúc, mặc dù vẫn không có chút biểu cảm nào.
“À, nhưng đó không phải là lý do tôi đến đây gặp ngài đâu. Thật ra ngài đã tặng Raon cái gì vậy?"
Rimmer nâng tông giọng, không giống như cách ông ta đã thể hiện trước mặt Raon.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kỹ thuật rèn luyện với dòng chảy phức tạp nhưng có trật tự như vậy đấy. Hơn hết thì, nó còn là thuộc tính lửa…”
“Đó là một kỹ thuật rèn luyện có tên là ‘Vạn hỏa tu luyện’.”
Glenn thản nhiên đáp lời.
"Vạn hỏa tu luyện sao?"
"Đó là kỹ thuật rèn luyện của trưởng tộc đầu tiên."
“À, ra là của trưởng tộc đầu tiên, tôi hiểu rồi, hóa ra là như vậy… Chờ chút đã? Cái gì chứ?”
Rimmer mở to mắt.
"... Trưởng tộc đầu tiên sao?"
"Đúng vậy."
“Hở, tôi tưởng rằng ngài sẽ cho thằng bé một kỹ thuật rèn luyện tương đương với một thẻ bạc hoặc vàng chứ, nhưng không ngờ ngài lại cho thằng bé kỹ thuật rèn luyện của trưởng tộc đầu tiên. Hẳn là ngài thật sự rất trân trọng thằng bé."
“ ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã chọn thằng bé. Vốn dĩ tôi không có ý định đưa nó cho thằng bé đâu."
“Hừm…”
Glenn không giải thích gì chi tiết cả. Rimmer đoán là vẫn còn một số tình tiết xung quanh việc đó nữa.
"Ann đến đây để hỏi về điều đó thôi sao?"
“Ồ không, tôi định nói về Raon. Tài năng của thằng bé hoàn toàn không bình thường. Không chỉ về võ thuật, mà tài năng về mana của thằng bé cũng rất đáng kinh ngạc."
Rimmer miêu tả lại mọi thứ mà ông ta đã chứng kiến về dòng chảy năng lượng của Raon vào ngày hôm đó.
“Tôi nghe Thanh kiếm Phán xét nói rằng tài năng của thằng bé ở dưới mức trung bình. Ngài có chắc là nó không bị hỏng không vậy?"
“…”
Glenn Zieghart bỏ tay ra khỏi tay vịn và bắt đầu vuốt cằm.
'Thằng bé cũng có tài năng về mana nữa sao…'
Thanh kiếm Phán xét đã lấp lánh ánh vàng sau khi mọi người rời đi, và có vẻ như đó thật sự là khả năng của Raon.
"Tình trạng cơ thể của thằng bé thế nào rồi?"
“Mồ hôi của thằng bé vẫn còn lạnh, và vẫn thở ra hơi thở băng giá. Đúng là cơ thể của thằng bé có vấn đề, nhưng trông thằng bé lại thoải mái hơn sau khi tập luyện ”.
“Hừm…”
Glenn gật đầu. Đúng như Patrick đã nói, có vẻ như cử động của cơ thể là một câu trả lời chính xác.
“Raon sở hữu tài năng đặc biệt về cả cơ thể và mana. Thằng bé cũng có khả năng quan sát tuyệt vời, nhìn nhận sâu sắc và sự điềm tĩnh nữa. Tôi nghĩ thằng bé có khả năng trở thành người kế vị tiếp theo đấy."
“Tài năng không quan trọng. Dù là thằng bé có nhiều tiềm năng như vậy nhưng thằng bé vẫn còn quá nhỏ."
“Nhưng cũng không phải là không thể. Bởi vì tôi thật sự không thích mấy người con trai của ông."
Rimmer nhìn Glenn với đôi mắt nheo lại.
“Tôi đã trở thành một phần của gia tộc Zieghart chỉ để đi theo “ngọn lửa” mà tôi gọi là Lãnh chúa. Tuy nhiên trong số những người thừa kế của ngài, không có ai khiến cho tôi mong muốn phò tá cả.”
"Không ư? Ra đó là lý do mà anh muốn giữ vị trí huấn luyện viên à…? ”
Glenn nheo mắt lại. Mặc dù đã bị suy yếu nhưng Rimmer vẫn là một bậc thầy kiếm thuật. Lý do ông ta từ chối mọi lời đề nghị và trở thành huấn luyện viên dường như là để tự mình đi tìm kiếm vị vua của mình.
"Liệu Raon có thể trở thành người kế vị nếu thằng bé đáp ứng đủ điều kiện không?"
"… Có chứ, thằng bé hoàn toàn có thể."
"Vậy thì tôi mừng rồi."
Rimmer cúi đầu xuống với đôi mắt màu xanh lục sẫm đang tỏa sáng, rồi lùi về sau một bước.
"Và còn một điều nữa. Raon không chỉ là tài năng thôi đâu. Chà, tôi nghĩ rằng Lãnh chúa biết điều đó rõ hơn tôi mà.”
Với lời nhận xét cuối cùng đó, ông ta rời khỏi khán phòng và đóng cửa lại.
"Đúng, tôi biết điều đó rất rõ."
Glenn nở một nụ cười chán nản, nhìn vô định vào khán phòng đang trống rỗng.
"Tôi biết thằng bé là đứa trẻ như thế nào và thằng bé đang nuôi dưỡng những suy nghĩ như thế nào."
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook