Thiên Ma Không Thể Sống Cuộc Đời Bình Thường
Chapter 296: Bước Chân Đầu Tiên Khắc Ghi Vào Lịch Sử (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 296: Bước Chân Đầu Tiên Khắc Ghi Vào Lịch Sử (2)

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]

 

Tại nơi Roman Dmitry đã rời đi.

Tử tước Conrad lẩm bẩm, vẻ mặt đầy hoang mang.

“… Tiết lộ tất cả để đặt nền móng cho một tương lai mới sao.”

Một lời lẽ vô lý đến khó tin.

Chỉ riêng cái nền tảng sơ khai đó cũng đủ để gọi là cách mạng rồi, vậy mà Roman Dmitry không chút do dự đưa nó ra công khai.

Không phải vì một lý tưởng cao cả nào như "vì sự phát triển của nhân loại".

Mà là do tín niệm mãnh liệt trong lòng hắn, rằng chính sự công khai ấy sẽ càng củng cố vững chắc vị thế của mình.

Quả là vô lý.

Sự tự tin của Roman Dmitry vượt thậm chí còn vượt qua cả mức gọi là ngạo mạn, đến mức có thể khiến Tử tước Conrad không khỏi cảm thấy rúng động.

Giả như…

Giả như khi cuộc xung đột giữa Liên Minh Đông Bắc và Dmitry đang lên đến đỉnh điểm mà Roman Dmitry chọn đối đầu…

Tử tước Conrad có thể chắc chắn một điều, ông sẽ không thể sống sót được đến bây giờ.

Sở dĩ ông còn tồn tại là nhờ đặt cược vào sức mạnh của “Công quốc Dmitry”. Nhưng chỉ cần phản kháng dù chỉ một chút thôi, thì cái tên Conrad hẳn đã bị dẫm nát dưới gót chân rồi.

Toàn thân ông nổi da gà.

Tử tước Conrad không thể dễ dàng thốt nên lời bởi vì ông chợt nhận ra, Roman Dmitry là kẻ mà những chư hầu nơi biên địa như ông không thể nào kiểm soát nổi.

Chính vào lúc đó...

Tử tước Lawrence cất lời.

“… Từ bây giờ chúng ta phải chấp nhận thực tại. Người mà chúng ta đang phụng sự, không thể bị giới hạn trong một mảnh đất nhỏ bé nơi vùng Đông Bắc.”

Ông hồi tưởng lại ký ức.

Roman Dmitry.

Ngay lần đầu gặp, hắn đã giết chết Huyết Nha và đường hoàng nói rằng hành động của mình không hề sai trái.

Từ khoảnh khắc đó, Tử tước Lawrence đã mơ hồ cảm nhận được.

Rằng Roman Dmitry không phải là kẻ đần độn như lời đồn, mà là một con người đã hoàn thiện về tinh thần ngay từ đầu.

Lúc ấy ông chưa thể nhận ra đó là khí chất của một quân vương, nhưng giờ thì ông đã hiểu rõ, Roman Dmitry là một tồn tại vượt ngoài khuôn mẫu.

“Chủ nhân đã nói sẽ công bố cách sử dụng aura thông qua ‘đan điền’ tại buổi trình diễn kiếm thuật. Chắc chắn thiên hạ sẽ chấn động. Một cuộc cách mạng kiếm đạo sẽ bùng nổ, và những kẻ lĩnh hội được phương pháp vốn là bí truyền của Dmitry sẽ phát triển vượt bậc. Nhưng điều chúng ta cần lo lắng không phải là sự thay đổi ấy. Dù bọn họ có trở nên mạnh đến đâu... thì chỉ với việc mới nắm vững căn cơ, họ tuyệt đối không thể đuổi kịp chủ nhân. Không, thậm chí... đuổi theo các binh sĩ đang được chủ nhân đích thân huấn luyện cũng là điều bất khả thi.”

Ông khẳng định.

Họ đã dõi theo Roman Dmitry trong suốt quá trình ấy.

Ngay cả khi đã hiểu rõ khái niệm về đan điền, thì khoảng cách về đẳng cấp vẫn là điều không thể lấp đầy bằng lý trí hay nỗ lực thông thường.

Điều đó hoàn toàn khác với Alexander.

Alexander là kẻ tiên phong đầu tiên, nhưng chưa bao giờ được ghi nhận là kiếm sĩ mạnh nhất.

Còn Roman Dmitry… đã vươn tới một cảnh giới mà không ai dám chạm tới, và những người từng được hắn chỉ dạy đều càng ngày càng tôn sùng cái tên Roman Dmitry.

Càng lĩnh hội sâu sắc, họ càng nhận ra rằng cảnh giới mà hắn ta đạt được… đã vượt ra ngoài phạm trù của nhân loại.

Bởi thế…

“Chúng ta đang cưỡi trên dòng chảy của lịch sử. Hậu thế sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, ngày chủ nhân tái thiết lại khái niệm về aura. Sự biến chuyển mà người gây ra sẽ hồi sinh cả Dmitry, tựa như những gì Alexander đã từng làm. Tất cả hãy ghi tạc điều đó. Muốn sống sót với tư cách là người của Dmitry trong tương lai, bản thân chúng ta… cũng phải đủ năng lực để được lưu danh trong sử sách.”

Một lời tuyên bố táo bạo.

Và như ông đã nói…

Giới quý tộc của Dmitry nếu không thể thay đổi sẽ sớm bị đào thải khỏi thế giới tàn khốc này, nơi mà luật rừng là chân lý duy nhất tồn tại.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)

* * *

Vài ngày sau đó.

Dmitry chấn động.

Trong ngày buổi trình diễn kiếm thuật mà Roman Dmitry tuyên bố tổ chức, khắp nơi trong thành đã chật kín người từ bốn phương tám hướng đổ về.

Đại thính đường.

Đầy ắp người tham dự.

Trong hàng ghế đầu, một người ngồi với tư thế uy nghi chính là Quốc Vương Umberto, người từng mang danh Hầu tước Drake.

“Ta không hiểu Roman Dmitry đang suy tính điều gì. Tái thiết aura ư? Nếu đã nắm trong tay bí pháp vượt xa cả hệ thống hiện tại, tại sao hắn lại mời cả Đế quốc Cronos đến để công bố nó? Thành thật mà nói… ta nghi ngờ về mục đích thực sự đằng sau hành động ấy.”

Một phản ứng hoàn toàn dễ hiểu.

Bởi khi khái niệm về aura lần đầu được khai sinh...

Sự bộc phát aura từng là đặc quyền độc nhất của Đế quốc Cronos.

Chính vì độc chiếm đó, Đế quốc Cronos đã tạo dựng nên một thế lực áp đảo toàn đại lục, và theo thời gian, thông tin về aura mới dần dần rò rỉ ra khắp nơi.

Trong trường hợp bình thường, người ta sẽ tìm cách kiềm hãm sự rò rỉ công nghệ càng lâu càng tốt.

Vậy thì, lý do gì khiến Roman lại tổ chức một buổi trình diễn kiếm đạo, thậm chí còn mời cả những quốc gia thù địch tham gia?

Không ai có thể đoán được.

Nhưng trong lòng mọi người... một cơn bão đang chờ được khai mở.

Dưới tận cùng hậu trường.

Có không ít những vị khách từ Cronos và Valhalla xuất hiện.

Họ chấp nhận cả nỗi nhục khi không thể ngồi vào bàn danh dự, chỉ để hiện diện tại buổi công bố này.

Edwin Hector cất lời:

“Thông thường, việc nghi ngờ mục đích thực sự của những buổi công bố như thế này là điều dễ hiểu. Nhưng nếu là Roman Dmitry… với tư cách là người từng đối mặt với cậu ấy, ta cho rằng thứ được gọi là 'tân hệ thống' kia hoàn toàn có thể là thứ cậu ấy sẵn sàng để lộ ra.”

“… Ý ngài là sao?”

“Lần đầu gặp Roman Dmitry ở chiến tuyến phương nam, cậu ta chưa từng lùi bước. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cậu ta đều nghiền nát quân Hector từ trực diện. Và như các người đã biết, cuối cùng chúng tôi buộc phải thừa nhận thất bại. Đó chính là bản chất của Roman Dmitry. Một con người sinh ra với tư chất của bậc chí tôn thống lĩnh. Nếu lần này, cậu ta thực sự lật đổ được khái niệm của Alexander, kẻ từng được xưng là tiên phong đầu tiên thông qua buổi công bố này, thì kể từ thời khắc đó, cội nguồn của Dmitry sẽ không còn bị xem là 'vùng biên viễn của Kairo' nữa, mà là đất phát tích của kẻ tái thiết toàn bộ hệ thống aura.”

Cục diện đã xoay chuyển.

Dmitry, vùng đất heo hút nơi cực đông bắc.

Miền đất hoang khô cằn tựa như dính liền với những rặng núi bất tận.

Dmitry bị khinh thường kia, sẽ nắm lấy danh xưng “tiên phong đầu tiên” như Alexander từng làm.

Nghĩa là, họ có căn cơ.

Dmitry sẽ tự thân mang trong mình biểu tượng.

“Ngược lại… ta cảm thấy sợ hãi trước tình hình này. Dẫu tất cả đều cho rằng thứ được công bố là phi lý, chỉ là thông tin không có thật, Roman Dmitry vẫn sẽ đánh giá rằng chẳng có gì đáng lo ngại. Giống như Cronos từng khuất phục các quốc gia khác bằng sức mạnh aura, rất có thể Dmitry cũng đã nắm lấy thứ lợi thế tương tự rồi.”

Tất cả lặng im.

Dù là đồng minh

Hành động của Dmitry vẫn khiến người ta sinh ra kính sợ.

Ngay khoảnh khắc đó.

Âm thanh xung quanh cũng như lặng xuống.

Khoảnh khắc được Roman Dmitry báo trước, cuối cùng đã đến.

* * *

Sau hậu trường.

Roman Dmitry hồi tưởng về một cái tên.

Nam Cung Chấn Thiên.

Kẻ được mệnh danh là thiên tài kiệt xuất nhất lịch sử của Nam Cung thế gia, nhưng lại có một ngày, hắn tìm đến Bạch Trọng Hách và thốt ra những lời đầy tuyệt vọng:

“Tại sao… tại sao ngươi lại công bố ma công của Ma Giáo ra ngoài!”

Sự sụp đổ của chính phái võ lâm.

Nam Cung Chấn Thiên chính là kẻ tận mắt chứng kiến.

Thanh kiếm của Nam Cung gia, niềm kiêu hãnh đỉnh cao đã bị chính Bạch Trọng Hách đánh gãy. Và hình ảnh ấy, đến tận hôm nay, vẫn hằn sâu trong tâm trí Nam Cung Chấn Thiên như một vết dao khắc vào xương tủy.

Từ thời khắc đó, Nam Cung Chấn Thiên đã âm thầm học trộm những môn võ của Ma Giáo.

Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi.

Hắn muốn hiểu rõ về Ma Giáo, muốn nắm trọn bản chất của chúng. Đồng thời, hắn cũng mang theo một hy vọng mơ hồ rằng nếu học được võ học của Ma Giáo, có thể hắn cũng sẽ đạt đến cảnh giới tối cao như Thiên Ma, Bạch Trọng Hách.

Một năm. Hai năm.

Thời gian trôi qua

Sau mười năm, Nam Cung Chấn Thiên đã ngộ ra một điều:

‘Ma Công không hề vĩ đại… chỉ là Thiên Ma, Bạch Trọng Hách quá đặc biệt.’

Càng tìm hiểu sâu về Ma Công,

Hắn lại càng rơi vào tuyệt vọng.

Võ học của Bạch Trọng Hách, dù cùng đẳng cấp, vẫn bộc phát ra uy lực hủy diệt đến mức khó tin. Suốt chiều dài lịch sử của Ma Giáo, chưa từng có ai như hắn.

Đã từng có rất nhiều Thiên Ma đạt đến cảnh giới cao thâm, nhưng… Bạch Trọng Hách vượt xa mọi quy tắc. Hắn là người duy nhất khuất phục cả võ lâm.

Và,

Hắn nhận ra một sự thật.

Dù bản thân hắn có là thiên tài được ca tụng, thì dù khổ luyện hàng trăm năm, cũng không bao giờ chạm tới cảnh giới của Bạch Trọng Hách.

Thế nên, hắn đã tìm đến Bạch Trọng Hách.

Với khuôn mặt tàn tạ đến mức không còn giữ nổi phong thái, hắn gào lên:

“Ngươi không phải là con người… Mười năm ta đọa đày bản thân để tu luyện Ma Công, đến cả gót chân của ngươi ta cũng chẳng thể chạm tới. Tại sao… tại sao ngươi lại tiết lộ võ học của Ma Giáo? Là để những kẻ như ta tự cảm thấy tuyệt vọng trước sự chênh lệch quá lớn giữa ta và ngươi sao!?”

Ngay khoảnh khắc ấy,

Bạch Trọng Hách lạnh lùng nhìn xuống hắn.

“Đúng vậy. Ta đã mong như thế.”

“…!”

“Lịch sử của thất bại chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Những kẻ không ghi nhớ thời khắc đó, rồi sẽ quên đi những gì từng xảy ra, và một ngày nào đó lại nảy sinh lòng oán hận với Ma Giáo. Chính vì vậy, võ học của Ma Giáo mới được công bố. Ta muốn những kẻ như ngươi học nó, rồi tự mình nhận ra được thành tựu của chúng ta vĩ đại đến nhường nào. Chỉ có như thế, nỗi sợ đã ăn sâu vào xương tủy mới có thể kìm hãm các ngươi… kể cả khi không còn ai trong chúng ta hiện diện để kiểm soát.”

Nam Cung Chấn Thiên chết lặng.

Hắn đã học, đã tìm tòi, đã nỗ lực vươn đến.

Từng cho rằng mình là đỉnh cao.

Thế nhưng, khi đứng trước thực tại phũ phàng, hắn không thể phủ nhận lời của Bạch Trọng Hách, Thiên Ma vô địch.

Một hiện thực u ám.

Buộc hắn phải cúi đầu chấp nhận.

Bạch Trọng Hách lúc này trông còn đáng sợ hơn cả thời điểm đại họa giáng xuống.

Bạch Trọng Hách cất lời.

“Ghi nhớ lấy nỗi tuyệt vọng ấy. Ta, Bạch Trọng Hách, có thể cười và dâng cổ mình cho bất kỳ kẻ nào mạnh hơn xuất hiện. Nhưng nếu ngươi không có đủ tự tin để vượt qua nỗi tuyệt vọng đó... thì hãy quỳ gối xuống, cúi đầu, và chấp nhận một sự thật rằng trên bầu trời võ lâm này có một sự tồn tại đặc biệt là ta, Thiên Ma, Bạch Trọng Hách.”

Lời của Bạch Trọng Hách...

Là chân lý.

Từ khoảnh khắc đó cho đến tận khi hắn qua đời...

Chưa từng có một cuộc phản loạn nào xảy ra trong võ lâm.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)

* * *

Roman bước lên võ đài.

Tất cả ánh mắt đều dồn lại.

Bọn họ nín thở, như sợ rằng chỉ cần một thở mạnh một hơi cũng sẽ bỏ lỡ một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Cuối cùng.

Roman Dmitry nhìn thẳng về phía trước và lên tiếng.

“Alexander. Phương pháp của hắn là sai.”

Ngay từ câu đầu tiên đã là một lời khẳng định như sấm nổ ngang trời.

Đó không phải kiểu phát ngôn mập mờ như “mỗi người một cách”, mà là lời phán xét trực diện như một bản án định sẵn.

“Alexander nói rằng một ‘aura’ mạnh mẽ có thể được thể hiện thông qua việc phun trào mana. Nhưng đó là một phương pháp cực kỳ kém hiệu quả. Cái mà hắn gọi là ‘bộc phát’ chỉ là hành động thiếu tổ chức và liều lĩnh và điều đó hiển nhiên là không hiệu quả. Vậy tại sao các ngươi chưa từng nghi vấn phương pháp ấy? Là bởi vì hắn là người tiên phong? Bởi vì hệ thống đó được mọi người coi như chân lý? Dù là lý do gì đi chăng nữa, các ngươi vẫn chưa từng suy nghĩ đến một vấn đề đơn giản.”

Alexander...

Ta không rõ thân phận hắn.

Nhưng nếu hắn từng là người trong võ lâm, thì hắn sẽ không phát triển võ học chỉ xoay quanh một từ khóa là ‘bộc phát’.

Lò luyện.

Thật ngu xuẩn.

Thật thô thiển và thiển cận.

Roman không ngần ngại bày tỏ cảm nhận thật sự về Alexander, kẻ mà rất có thể đang theo dõi mình từ nơi nào đó.

“Trong pháp thuật, tồn tại khái niệm ‘pháp trận’. Mana được tích tụ trong pháp trận, được tinh luyện, rồi phát ra dưới dạng pháp thuật. Aura và pháp thuật vốn không khác nhau là mấy. Nếu pháp thuật dựa vào mana để phát huy uy lực vượt quá giới hạn nhân loại, thì tại sao các ngươi lại chưa từng nghĩ đến việc tích trữ mana trong một không gian như ‘pháp trận’ khi phát động aura? Nếu một kiếm sĩ aura cũng có thể tích trữ mana... thì thay vì phun trào liều lĩnh, hắn có thể linh hoạt điều chỉnh lượng mana tùy theo tình huống.”

Đả phá.

Chỉ trích.

Roman Dmitry coi thường Alexander vì đã không nhận ra minh chứng hiển nhiên là pháp trận.

“Kể từ bây giờ, thứ các ngươi sẽ chứng kiến chính là phương pháp tận dụng đan điền — một không gian tích trữ tương tự pháp trận — thay vì phun trào bừa bãi.”

Phẫn nộ.

Aura bừng tỉnh.

Một luồng aura tỏa ra từ thanh kiếm mà Roman Dmitry đã chuẩn bị sẵn, nhưng hoàn toàn khác biệt với những gì thế gian vẫn biết.

Aura được cho là sức mạnh bộc phát dữ dội.

Aura tuôn trào như núi lửa bùng phát thường thể hiện sức mạnh tàn bạo, dù chỉ là cấp độ 1 sao.

Thế nhưng aura của Roman Dmitry lại vô cùng trầm ổn. Đến mức người ta phải nghi ngờ: Đây thực sự là aura sao?

Theo lời đồn.

Binh sĩ của Dmitry...

Họ sử dụng thứ được gọi là tĩnh sát khí.

Dù không sục sôi mãnh liệt, thứ aura ấy vẫn có thể chém tan kẻ địch một cách gọn ghẽ.

Mắt người xem bỗng lóe sáng.

Aura của Roman Dmitry.

Từ đầu đã biết là khác thường.

Nhưng đến khi được chính mắt chứng kiến và lý giải, nó lại là một cảnh tượng quá đỗi chấn động, khiến người ta khó lòng tiếp nhận ngay lập tức.

Hắn bước lên một bước.

“Thép.”

Là chướng ngại vật đã được chuẩn bị.

Roman Dmitry vung kiếm chém xuống lớp thép, nhẹ nhàng như cắt giấy.

Sẹt.

QUAANG!

Tấm thép bị xẻ toạc.

Cảnh tượng ấy, như một lời xác minh về uy lực thật sự của aura.

Một số người chết lặng.

Theo học thuyết của Alexander, aura không có bộc phát thì không có phá hoại.

Nhưng Roman Dmitry đã đứng đó, trước ánh mắt hàng trăm người, xẻ tấm thép như xẻ một miếng đậu hũ, như thể đang tuyên bố phương pháp của Alexander vốn đã sai ngay từ khởi đầu.

Và rồi,

“Giống như cách gọi hành động phóng thích mana trong không gian tích trữ là ‘pháp thuật’, ta gọi cách vận dụng aura trong đan điền là ‘võ đạo’. Đó chính là thứ ta muốn cho các ngươi thấy trong buổi trình diễn này.”

Loé sáng.

QURRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRR!

Thanh kiếm lại được vung lên một lần nữa.

Kiếm pháp của Roman Dmitry thể hiện sức mạnh theo một hệ thống rõ ràng mang tên ‘võ đạo’, nó đã nghiền nát tấm thép thành hàng chục mảnh.

Khoảnh khắc ấy.

Người ta đã hiểu.

Giờ phút này...

Giống như khi Alexander phát minh ra aura và ghi tên vào lịch sử, Roman Dmitry cũng đã bước vào khoảnh khắc xứng đáng lưu danh thiên cổ.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)

* * *

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương