Thống Lĩnh Học Viện Chỉ Bằng Dao Sashimi
-
Chapter 64
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 64:
[Dịch giả: Ngọc]
[Hiệu đính: Duo]
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Ký ức về trận chiến với Agor vỡ vụn tan tành.
Tôi nhớ rõ lúc cầm dao sashimi, tung ra đòn tấn công mãnh liệt, nhưng cơn đau giáng thẳng vô đầu như búa tạ nhấn chìm ý thức của tôi vào bóng tối.
‘Mình ngỏm rồi sao…?’
Đầu óc choáng váng, tôi cố gắng bám lấy sợi dây ý thức mong manh còn sót lại. Trong màn đêm mịt mù trong đầu, tôi cố kết nối lại với những cảm giác yếu ớt còn sót lại của cơ thể. Rồi bất chợt cảm nhận được cơn gió khô khốc lướt qua má.
Tôi vẫn sống. Linh cảm mách bảo tôi như thế.
Chết rồi sống lại là cảm giác như thế này sao? Nhưng bây giờ không phải lúc để mừng rỡ. Tôi tập trung lấy lại sự tỉnh táo. Rồi cảm nhận được dòng máu rần rần chảy trong người, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Cảm giác tiếp xúc đầu tiên trở lại, rồi đến vị giác, khứu giác, cuối cùng là thính giác. Gió nóng như thiêu đốt da, không khí khô ráp bám lấy lưỡi, mùi thịt cháy khét lẹt bay thẳng vào mũi.
Mắt tôi vẫn mờ mịt như bị phủ một lớp màn sương xám xịt.
Bản năng khiến tôi co các ngón tay lại, cảm giác vẫn còn cầm chắc cán dao sashimi quen thuộc.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi tự hỏi: Sao Thiên Phú Kháng Đau đã hết mà tôi không hề cảm thấy đau đớn? Đầu óc tôi còn tỉnh táo đến mức như vừa được tái tạo mới hoàn toàn.
‘...’
Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy.
Cảm giác này y như lần gãy kiếm gỗ khi đấu với Chloe, nhưng khác ở chỗ đầu óc tôi bây giờ sắc bén hơn hẳn, không còn tiếng thì thầm quái dị trong đầu.
Lúc tôi đang mơ màng suy nghĩ, cảnh vật dần trở nên rõ nét hơn.
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan dữ dội vang lên bên tai, khiến tôi ngẩng đầu. Trước mắt tôi là bóng lưng của Kiếm Sư.
Nhưng phần thân trái của ông gần như biến mất. Cánh tay trái đã cụt đến tận bả vai, ngọn lửa cháy âm ỉ nơi lồng ngực, tạo nên mùi khét rợn người của thịt cháy.
“…Kiếm Đế.”
“Khụ khụ. Hình như em đã tỉnh rồi.”
Ông ấy quay đầu sang tôi, nở một nụ cười méo mó dù mặt đang đau đớn không tả nổi. Máu tươi nhỏ giọt từ cằm và khóe môi.
Tôi nhìn cánh tay bị đứt rìa của ông ấy mà lo lắng, nhưng ông ấy nói bằng giọng điềm tĩnh, chậm rãi.
“Bình tĩnh chút, cho cơ thể hồi phục đã. Tình hình ở đây thì, thôi, đừng hỏi.”
“Nhưng cánh tay ngài…”
Kiếm Sư nhún bên vai còn lại, đáp tỉnh queo.
“Ta ổn mà. Có cần hai tay đâu để cầm kiếm. Lo mà lo cho bản thân rồi nhanh chóng hồi phục đi. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc này không phải vì ta có đủ hai tay mà khá hơn đâu.”
Dù trong cảnh ngộ éo le thế này, ông ấy vẫn cố nở nụ cười toe toét để trấn an tôi. Rồi ông ấy ngoảnh mặt về phía trước, nhìn chằm chằm vào kẻ địch.
Agor hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy tò mò dõi theo hai chúng tôi rồi mới lên tiếng.
“Kỳ lạ nhỉ. Lão già, nói xem, làm sao một thằng người phàm lại chém được ma thuật của ta?”
Kiếm Sư thở dốc, không đáp lại. Ông ấy siết chặt kiếm bằng tay phải, chỉnh lại thế đứng.
Agor thở dài đầy bực bội, lắc đầu ngán ngẩm.
“Bực cả mình. Hình như thân thể ta và bản thân không ăn ý cho lắm. Nhìn mình vật lộn với thằng nhóc và lão già gần đất xa trời này mà thấy tức cười thật.”
Agor cau mày, lưỡi chớp chớp ra vẻ khó chịu. Ngọn lửa tập trung quanh cánh tay bà ta, quấn lấy như găng tay cháy rực.
Ngay lập tức, hơi ẩm trong không khí bốc hơi thành hơi nước rồi tan biến với tiếng xèo xèo.
Ánh khí ác độc của Agor càng dữ dội, hiện hình rõ ràng như bọc lấy toàn thân bà ta. Vai Kiếm Sư hơi co lại lộ vẻ căng thẳng.
“Lão già, ta không biết mưu kế gì ông mà dùng…”
Chưa kịp nói hết câu, Agor lao tới.
Bùm!
Tiếng nổ vang trời, bà ta dịch chuyển tức thì và vung cánh tay bọc lửa về phía Kiếm Sư.
Cú đánh tạo ra luồng gió dữ dội, xé rách cả thịt.
Tôi muốn xông đến giúp, nhưng sức mạnh phản tác dụng của Thiên Phú Kiếm Thần khiến tôi không thể cử động nổi một ngón tay.
“—Chết đi.”
Ngọn lửa hung hãn lao về phía Kiếm Sư. Nhưng với đôi mắt mở to, ông vung kiếm.
Xẹt—
Tiếng lưỡi kiếm sắc lẹm cắt không khí vang lên rõ ràng. Động tác của ông ấy nhanh thoăn thoắt như tia chớp.
Kỹ thuật của ông ấy lược bỏ mọi chuyển động thừa, đạt đến trình độ cao đến mức có thể chém đứt cả thứ không thể chém.
Chớp mắt sau, một cánh tay của Agor rơi xuống đất, cháy dữ dội tới mức mặt đất tan chảy như dung nham.
Agor chớp mắt, sững người trong thoáng chóc, mặt bà ta xoắn tít đầy căm phẫn.
“Cái thứ sâu bọ chết tiệt này dám đùa với ta hả!”
Bà ta vận động ngón trỏ và ngón cái, hàng trăm, có thể hàng ngàn ngọn thương lửa đột ngột xuất hiện phía sau và lao thẳng về phía Kiếm Sư.
Phụt!
Một trận mưa lửa đỏ rực ào ạt lao về phía Kiếm Sư.
Bịch!
Tiếng bước chân nhẹ vang lên. Kiếm Sư, ẩn mình trong làn khói, vung kiếm mang theo hào quang xanh thuần khiết. Năng lượng của hào quang sắc bén như roi, quất thẳng vào những điểm yếu của Agor.
Đòn đánh chứa đựng kỹ năng, tài năng và kinh nghiệm cả đời cống hiến cho kiếm thuật. Mỗi động tác của Kiếm Sư, từng quỹ đạo lưỡi kiếm, hiện lên rõ ràng trong đầu tôi.
Thanh kiếm mang theo cả cuộc đời ông, cuối cùng cũng chạm tới cổ Agor.
Xoẹt!
“Ta bị chém rồi.”
Nhưng ngay lập tức, một tiếng rít rợn người, như có thứ gì bị xé toạc, vang khắp không gian.
Rắc!
“Á… mẹ kiếp!”
Một trong những ngọn thương lửa từ mặt đất bất ngờ xuyên thẳng vào bụng Kiếm Sư. Tiếng da thịt cháy rát rứt vang lên khiến không khí nặng nề hơn hẳn.
Kiếm Sư nhanh chóng lùi lại, dậm chân xuống đất để kéo giãn khoảng cách, trong khi máu tuôn ào ra từ miệng xối xả như suối.
Ông ấy nhìn xuống người mình để kiểm tra tình trạng, nhưng khi đôi mắt tập trung, đồng tử run lên từng đợt dữ dội.
Một lỗ tròn thủng bụng ông ấy. Sức nổ của mũi giáo lửa đã phá hủy cơ thể đến mức không còn một giọt máu hay thịt thừa sót lại.
“Khặc, khụ.”
Kiếm Sư mấp máy môi mấy lần, cố gắng bật ra lời nói, nhưng chỉ có tiếng rên đau đớn nghẹn lại nơi cổ họng. Cuối cùng, đầu gối ông khuỵu xuống đất, và ánh sáng trong đồng tử lịm dần đi.
“Haha.”
Agor cười khẩy, từng bước chậm rãi tiến đến. Cánh tay từng bị chém đứt trước đó giờ đã tái sinh hoàn hảo, không dấu vết thương tích nào.
Sự khác biệt giữa con người và ác quỷ không chỉ nằm ở sức mạnh. Trong khoảnh khắc đó, Agor đã tung ma pháp tâm linh, bóp méo hoàn toàn nhận thức thị giác của Kiếm Sư.
“Chết tiệt.”
Tôi cắn chặt môi dưới. Răng đâm vào thịt, máu bắt đầu chảy ra. Cơ thể tôi cứng đờ, chẳng thể nào nhúc nhích nổi.
Agor chẳng thèm để tôi vào mắt, rồi quay lại tập trung vào Kiếm Sư.
“Lão già, ngươi cũng đáng nể đấy. Nhưng chuyện không thể thì vẫn là không thể. Dù loài sâu bọ có cố vùng vẫy đến đâu, chúng cũng chỉ là sâu bọ.”
Dưới hơi thở nặng nề, Kiếm Sư nhìn thẳng vào Agor. Rồi với nụ cười mệt mỏi, ông ấy đáp.
“Ngươi đang sợ.”
“...Gì cơ?”
Agor cau mày, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt. Kiếm Sư, với hơi thở cuối cùng, tiếp tục nói.
“Ta không rõ tại sao ngươi từ Ma Giới sang đây. Nhưng ta thấy rõ… Nỗi sợ ăn sâu trong mắt ngươi.”
“Ha, nực cười thật đấy. Ngươi tưởng chỉ vì ta buồn buồn chơi với ngươi tí mà ta thấy bị đe dọa à? Đồ sâu bọ, ngươi chỉ may mắn chặt được tay ta một lần thôi. Đừng ảo tưởng là chúng ta ngang kèo.”
“Ha ha.”
Kiếm Sư cười khẽ, làm Agor bực tức nhăn mặt.
Ông ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Agor. Mắt ông phát sáng rực rỡ, vàng như lửa.
“Lão già… đôi mắt đó. Đừng nói là… ông là hậu duệ của Aaron?”
Agor nheo mắt, nghiêng đầu, hỏi với giọng lạnh lùng. Nhưng Kiếm Sư chỉ cười khẩy rồi tiếp tục.
“Thật buồn cười.”
“Ông lại lảm nhảm cái gì thế?”
“Thật buồn cười khi một sinh vật sống hơn nghìn năm lại gọi ta là lão già. So với ngươi, ngay cả bà lão cùng thế hệ với ta cũng như tiên nữ mười tám tuổi thôi.”
Kiếm Sư thở nặng, lọn tóc bạc dính trên má.
Nhưng ông ấy không gục ngã. Thay vào đó, ông ấy cắm kiếm xuống đất làm điểm tựa rồi từ từ đứng lên.
“Đúng là quỷ tộc mạnh hơn loài người. Mạnh đến mức bất công, đến mức tuyệt vọng. Thời trẻ, ta từng oán trách thế giới này vì điều đó. Bởi vì dù nỗ lực đến đây ta vẫn không thể vượt qua bức tường ấy. Nhưng… giờ đã đến tuổi này, ta mới hiểu ra.”
Nắm chặt chuôi kiếm bằng tay phải, Kiếm Sư thẳng lưng. Rồi ông ấy nhìn thẳng vào tôi, nở một nụ cười nhạt. Cảm giác lạ lùng lan khắp người khiến tóc tôi dựng đứng mà không rõ lý do.
“Agor, ngươi biết mà. Con người có khả năng tiến hóa và phát triển theo thời gian. Đó là lý do quỷ sợ bọn ta hơn tất thảy, và cũng là lý do chúng cứ lấn chiếm thế giới loài người bất cứ khi nào có thể.”
Kiếm Sư rút kiếm khỏi mặt đất, chĩa thẳng vào Agor.
Sắc mặt Agor hơi tái đi một chút, nhưng rồi bà ta bật cười khô khốc, lắc đầu ngán ngẩm như thể không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
“Ha, thật nực cười. Một ông lão sắp chết lại nói mấy lời oai vệ như di chúc. Cuối cùng thì cũng y như nhau hết. Các người con người lặp lại y nguyên 700 năm trước.”
Nói rồi, Agor bước tới tôi. Nhìn thấy thế, nét mặt Kiếm Sư lập tức hiện lo lắng.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
“Ông nói gì? Ông giờ chỉ là xác sống biết đi. Ta đâu có rảnh mà ngồi chơi với ông già hết đát. Nếu đã kẹt ở cái thế giới này, thì ta thà kiếm đứa nào tươi mới để giải khuây còn hơn.”
Agor giọng thờ ơ, châm biếm tôi với vẻ thích thú.
“Ngươi đang quay lưng với địch à? Thằng nhóc đó chỉ là học sinh thôi!”
“Hậu duệ của Aaron, ông thật sự định áp chuẩn mực con người lên ta sao? Ta tưởng ông khôn hơn thế, ai ngờ cũng chỉ là lão già lú lẫn.”
Kiếm Sư gào lên trong tuyệt vọng, lao về phía Agor với thanh kiếm giơ cao.
Nhưng chưa kịp chạm đến hắn, Agor đã đứng ngay trước tôi. Bà ta thì thầm niệm chú, tung phép tâm linh khiến tôi tê liệt toàn thân.
“Không thể nào! Kang Geom-Ma, chạy ngay!”
Với một cánh tay bị chém đứt và cái lỗ trên bụng, Kiếm Sư rõ ràng di chuyển chậm hẳn.
Agor lạnh lùng nhìn ông ấy rồi cúi sát tai tôi.
“Ta không đồng ý lời ông già đó, nhưng nhìn ngươi thì con người đúng là loài sinh vật biết tiến hóa. Thân thể ngươi hữu dụng đấy, nên ta sẽ chiếm lấy nó, cưng à.”
“…”
Lời thì thầm ma quái của Agor hòa cùng tiếng gào tuyệt vọng của Kiếm Sư tạo nên mớ hỗn loạn chói tai.
Agor đưa tay vuốt nhẹ đầu tôi rồi bất ngờ hôn lên trán.
“Hãy xem đây là món quà cuối cùng của ta.”
Bà ta đặt tay lên đầu tôi, như thể đang chạm vào một món đồ quý giá rồi một luồng ma pháp lạnh lùng lao thẳng vào tâm trí tôi.
“Hehehe, thân xác này sẽ được dùng để thỏa mãn khát vọng của dân ta. Đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới địa ngục, Kang Geom-Ma.”
Bỗng nhiên, mọi tiếng động ồn ào bỗng biến mất.
Chớp!
[Phát hiện xâm nhập trái phép từ bên ngoài.]
Một luồng sáng trắng phủ đầy tâm trí tôi, giống như màn hình máy tính đang khởi động lại.
Bíp!
[Phát hiện xâm nhập trái phép từ bên ngoài. Kích hoạt chương trình phòng thủ.]
Giọng nói máy móc vang lên liên hồi như một trợ lý ảo đang khóc thét vì lỗi hệ thống, kèm âm thanh cảnh báo chói tai.
[Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi! Đã xảy ra lỗi!]
[※※ Đã xảy ra lỗi ngoài dự đoán. ※※]
[Chương trình không thể thực thi vì cấp độ người chơi quá thấp.]
[Chương trình không thể thực thi vì cấp độ thế giới quá thấp.]
[Địa điểm – Mã: Yggdrasil. Cần chất xúc tác để đồng bộ.]
[Chương trình đang áp chế và điều chỉnh cấp độ thế giới.]
Bíp—
[Điều kiện cho 【? ? ?】 đã được đáp ứng.]
Tâm trí tôi trở nên hỗn loạn, mờ mịt
Cảm giác mệt mỏi như muốn chợp mắt một giấc dài, vĩnh hằng.
[Tất cả thiên phú của người dùng sẽ bị cưỡng chế thăng cấp và đồng thời hiện hóa.]
[Thiên Phú Kháng Đau (Thần) và Thiên Phú Hồi phục(Thần) sẽ đồng thời hiện hóa.]
[Thiên Phú Chuyển Dịch (Thần) sẽ sử dụng cả hai để ổn định những vết rách và đau khổ của dòng thời gian.]
[Do tải trọng trên dòng thời gian, thời gian hiện hóa sẽ bị giới hạn trong 60 giây.]
Vù—
Một luồng cảm giác mãnh liệt tràn vào cơ thể. Cảm giác sướng phát ngất đến mức tưởng không thể chịu nổi.
Rồi đột nhiên, mọi thứ đứt quãng như sợi dây đàn bị kéo căng quá mức.
[Thiên Phú Kiếm Thần tạm thời bị vô hiệu hóa.]
***
+++++++++++++++
《Hãy để thiên địa cúi mình trước ta.》
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook