Thống Lĩnh Học Viện Chỉ Bằng Dao Sashimi
-
Chapter 65
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 65:
[Dịch giả: Ngọc]
[Hiệu đính: Duo]
“Đồ ác quỷ khốn khiếp!”
Kiếm Sư gầm lên, lao như muốn xé toạc không khí, ánh mắt ngùn ngụt cháy rực sự quyết tâm.
“Hoho? Gọi một con quỷ như ta là ‘ác quỷ’ thì nghe chẳng phải đang khen ta hay sao?”
Agor cười khẩy, ngạo nghễ đặt tay lên đầu Kang Geom-Ma như đang vuốt ve thú cưng với vẻ đầy trêu ngươi.
Máu nhỏ giọt từ cằm Kiếm Sư, gió rít qua lỗ thủng trên bụng ông ấy.
Xung quanh, ngọn lửa nhảy múa như sinh vật biết sống, thiêu đốt lấy không gian.
Cơ hội thắng gần như bằng không, nhưng Siegfried, Kiếm Sư, vẫn siết chặt chuôi kiếm, lao về phía trước bằng ý chí đanh thép.
“Dù có chết, Agor, chân ngươi cũng phải gãy theo ta!”
Vù—
Lưỡi kiếm Siegfried ngân vang, dường như hiểu được nỗi lòng chủ nhân.
Rồi ánh sáng trắng tinh khiết từ chuôi kiếm bùng lên, chạy dọc lưỡi kiếm như lớp màng thánh phủ lấy nó.
Agor trợn mắt, lạnh sống lưng dựng đứng. Giọng bà ta pha lẫn ngạc nhiên và khó tin, bà lầm bầm.
“…Hào quang Kiếm Thánh?”
Ánh sáng trắng bao quanh kiếm Siegfried như một lớp giáp thần thánh, ký ức khắc sâu trong Agor, hào quang của Kiếm Thánh đầu tiên, người đã đe dọa sinh mạng bà ta 700 năm trước.
“Aaron Nibelung.”
Hào quang trắng bao trùm kiếm Siegfried, sức mạnh từng khiến Tổng chỉ huy Quân Đoàn Quỷ Thứ Năm phải run rẩy. Một kỹ năng huyền thoại vượt xa giới hạn con người.
Cái tên ấy vang vọng trong đầu Agor như tiếng vọng của nỗi sợ. Người từng đứng trước bà ta, tay cầm kiếm, chiến đấu đến bờ vực tử thần.
Trong Cuộc Chiến Đầu Tiên giữa Người và Quỷ, bóng dáng một người cầm kiếm lạnh lùng đan xen với thân thể chỉ huy hiện lên trong tâm trí bà ta. Sau khoảnh khắc bối rối, một cảm giác khó chịu từ tận sâu thẳm nổi lên.
“…Con người chết tiệt đó…!”
Agor cau mày, tức đến muốn hét lên.
Ầm.
Bóng tối đặc quánh lan rộng trên bầu trời, che khuất ánh mặt trời. Ngọn lửa ma thuật hung dữ bắt đầu tắt lịm.
“…!”
Không phải là sự thay đổi thời tiết bình thường.
Một cảm giác lạ lùng xuyên thấu vào thân thể Agor và Kiếm Sư.
Gió đột ngột đổi chiều, như thể đang thổi bay hết cái không khí căng thẳng vừa mới hiện hữu.
Giữa tình huống khó hiểu, Agor ngẩng cằm ngước nhìn bầu trời.
“Cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Không khí nặng nề, bầu trời như bị đảo chiều, mọi thứ như bị đẩy ngược lại. Agor nhìn lên với ánh mắt đầy hoài nghi.
Bầu trời vốn trong vắt bỗng tối sầm, như đêm giáng xuống không báo trước. Mặt trời đang chiếu ngon lành thì lẹt đẹt trốn sau một cái bóng tròn trĩnh, chỉ để lại vành hào quang sáng chóe như chiếc vương miện của thần sấm.
Giữa màn trời đen sì ấy, hàng đống ngôi sao lấp lánh bất thường hiện ra dày đặc, chiếu sáng rực rỡ như thể cả thiên hà kéo nhau đi đánh hội đồng, không phải kiểu lấp lánh dễ thương, mà như thể hàng trăm cặp mắt đang nhòm ngó, đăm đăm hướng về phía Agor.
Chưa kịp thở, tai Agor đã bị choáng ngợp bởi tiếng sấm rền vang.
Ầmmmmmm!
Tia chớp bổ xuống như cơn thịnh nộ của thiên đình, chiếu sáng cả bầu trời đen kịt.
Tia điện tiếp nối nhau liên tục, xé toạc mây như rễ cây khát đất ngoạm chặt không gian.
Ầm! Ầm!
Âm thanh nổ vang không ngừng, như thể bầu trời sắp sửa đổ ụp xuống đầu mọi người.
Giữa màn hỗn loạn ấy, những chiếc lá vàng của đại thụ Yggdrasil rơi như bông tuyết mùa đông, lạnh buốt mà cũng đẹp đến nao lòng.
Chẳng mấy chốc, các tia sét hội tụ thành một điểm, xoáy mạnh xuống chỗ Kang Geom-Ma và Agor đứng.
Agor, vẫn chưa kịp tin vào mắt mình, không kịp làm gì thì tia chớp đã bổ thẳng vào người bà ta với tốc độ ánh sáng, phủ kín bà ta trong màn sáng chói lóa.
“Aaarghhh!”
Tiếng gào thét đau đớn của Agor vang vọng khắp rừng, dội đi như khúc bi ca của nỗi đau.
Thân hình bà ta cháy đen, da nứt nẻ như vỏ cây khô, máu rỉ ra từng giọt, y hệt rễ cây gãy mục.
“Haa… ha…”
Dù cơ thể bắt đầu tự chữa lành với tốc độ chóng mặt, biểu cảm trên mặt Agor chỉ còn lại sự rối loạn và sững sờ.
Lớp bụi mịn phủ kín mặt đất, trong khi những ánh chớp yếu ớt đang dập tắt tàn lửa từng bùng cháy ngút trời.
Và rồi, một nguồn năng lượng áp đảo bắt đầu hiện diện, rõ ràng và nặng nề đến mức ép thẳng lên toàn bộ không gian. Đôi mắt của Agor lập tức hướng về nơi phát ra thứ khí tức đó.
“Cái này… không thể nào.”
Đó là Kang Geom-Ma, đứng đó, nhìn thẳng về phía bà ta.
Một vầng hào quang chói lọi bao quanh lấy Kang Geom-Ma, tiếng sấm chớp như nhạc nền của một khúc khải hoàn.
Ánh mắt của tôi bừng lên một tia sáng không thể diễn tả, còn cơ thể thì khiến không gian xung quanh vặn xoắn, như đang bốc lên màn sương mờ ảo lay động từng đợt.
Kiếm Sư vẫn còn chứng kiến cảnh tượng ấy, nuốt nước bọt đắng ngắt.
Dù nheo mắt đến mấy cũng không nhận ra được rõ dáng dấp của Kang Geom-Ma.
Tiếng rít sắc lẹm của con dao sashimi trong tay tôi vang lên, mang theo chút gì đó thần thánh như sắp làm một món sushi hảo hạng.
“Cái gì thế này?!”
Agor, Tổng Chỉ Huy Quân Đoàn Thứ Năm, gương mặt bà ta vẫn còn nguyên nét kinh hoàng gào lên gần như hoảng loạn. Trong tiếng nói ấy, lần đầu tiên xuất hiện một cảm xúc chưa từng biết đến: sự sợ hãi.
Sức mạnh và áp lực tỏa ra từ Kang Geom-Ma như một tảng núi đè lên Agor, khiến bà ta run rẩy như con chuột nhỏ trước mặt mèo hoang.
“…”
Kang Geom-Ma vẫn đứng yên, tuyệt đối im lặng, bóng lưng tựa vào thân cây đại thụ Yggdrasil.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Kiếm Sư, người đang run lên không kìm nén nổi. Khuôn mặt của ông ấy ngập tràn sự tôn kính như thể đang chứng kiến một vị thần giáng thế.
“Ah, ah.”
Đôi mắt nhăn nheo của Kiếm Sư từ từ đỏ ửng, và chẳng mấy chốc những giọt lệ ấm nóng trào ra nơi khóe mắt. Nhưng lần này, không còn là nước mắt của đau buồn, mà là nước mắt của niềm vui.
Ông ấy quỳ một gối xuống, cúi đầu bày tỏ lòng thành kính.
Nếu sau này có ai hỏi vì sao ông ấy lại hành động như vậy, ông ấy sẽ chỉ đáp lại bằng một câu giản dị đó là bản năng của một kiếm sĩ.
“Ta sẽ chém.”
Kang Geom-Ma cất lời mà không hề mấp máy môi.
Câu nói vang lên trực tiếp trong tâm trí, không truyền qua tai. Dù giọng nói ấy là của Kang Geom-Ma, nhưng nó không giống với bất kỳ giọng nào con người từng nghe. Âm thanh ấy vang vọng ngay trong não, xa lạ, thiêng liêng, và bất khả diễn giải.
Ngay khoảnh khắc đó, phần thịt rách nơi bụng của Kiếm Sư bắt đầu sôi lên, rồi vết thương nhanh chóng lành hẳn. Làn da mới cũng bắt đầu mọc ra trên cánh tay từng bị chém cụt.
“…Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Kiếm Sư đưa tay chạm vào bụng, rồi đến cánh tay của mình với vẻ mặt khó tin. Dù cố động não, ông ấy cũng không thể hiểu nổi.
Agor chứng kiến tất cả bằng ánh mắt đờ đẫn. Bà ta cố phân tích tình huống, nhưng những gì đang diễn ra đã vượt xa giới hạn nhận thức của bà ta.
Kang Geom-Ma nhắm mắt lại, không nói một lời. Trong tai tôi vang vọng âm thanh của ma hỏa đang nuốt trọn lấy nước.
Kang Geom-Ma siết chặt chuôi dao. Đồng thời, ánh sáng trắng tinh khôi bùng lên từ dưới chân tôi, lan tỏa khắp mặt đất.
Chớp.
[Thiên Phú Kháng Đau được kích hoạt.]
[Thiên Phú Hồi Phục được kích hoạt.]
[Thiên Phú Chuyển Dịch được kích hoạt.]
Hai thiên phú thiêng liêng kia được chuyển hoá qua Thiên Phú Truyền Dẫn, lan rộng khắp đường gân mạch thế giới, duy trì sự cân bằng của vũ trụ.
Đây không còn là lĩnh vực của những thiên phú thông thường nữa mà là một cõi thiêng vượt ngoài mọi hiểu biết.
Trong mắt Agor, Kang Geom-Ma lúc này đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù siêu thực.
Tựa như bộ não của Agor đang cố chối bỏ sự hiện diện của Kang Geom-Ma, khiến cả cơ thể lẫn giác quan đều tê liệt.
‘Đó không phải là con người.’
Agor gồng người, buộc bản thân phải chuyển động. Bà ta dồn toàn bộ ma lực vào cơ thể, khiến dòng nước sôi sục, còn xác chết trôi trên suối bắt đầu tan chảy.
Bà ta tập trung toàn bộ ý thức, phá bỏ giới hạn cơ thể và phóng thích toàn bộ ma lực tích tụ. Một bức màn lửa rực cháy bùng phát, còn mãnh liệt hơn trước gấp bội.
Phừng.
“Hỏa Loạn.”
Một quả cầu lửa khổng lồ vọt thẳng lên không, đốt khô mọi cỏ cây, rút cạn mọi giọt nước rồi bắt đầu nung chảy tất cả. Ma pháp này mạnh đến mức đủ để thiêu hủy cả thể xác mà Agor đang mượn để hạ phàm.
“Nếu để cậu ta lại đây, cậu ta chắc chắn sẽ là chướng ngại cho tương lai của Quỷ giới chúng ta.”
Sự nghi hoặc của Agor giờ đã biến thành chắc chắn tuyệt đối. Ánh mắt bà ta lạnh hẳn đi, cánh tay vươn ra phía trước. Làn da trên cẳng tay hắn lập tức tan chảy, để lộ phần xương đen kịt.
ẦM.
Một trận hỏa diễm khổng lồ bùng phát, tỏa lan ra khắp không gian. Sức nóng của nó đủ để thiêu rụi cả hòn đảo, thậm chí một tia lửa nhỏ cũng có thể nấu chảy đá như dung nham.
Kang Geom-Ma đứng đó, điềm tĩnh như đang xem một vở kịch xiếc chứ không phải chuẩn bị đập tan quả cầu lửa đang lao thẳng về phía mình. Đôi mắt tôi phản chiếu khoảng không gian bị vặn vẹo bởi ngọn lửa đỏ rực, với vô số đường vân đỏ như mạng nhện vũ trụ quấn quanh.
Tôi từ tốn nhấc con dao sashimi lên, chuyển động nhẹ nhàng đến mức người ta tưởng như tôi chỉ đang vuốt ve không khí, chứ chẳng hề có ý định tỏa ra sát khí đe dọa ai.
Mũi dao chỉ thẳng lên trời.
Một tia sáng loé qua lưỡi dao.
Rồi lưỡi dao chuyển hướng, chỉ xuống mặt đất.
—Vút.
Âm thanh sắc bén vang lên như tiếng chém của thần thánh, cắt ngang quả cầu lửa một đường chéo gọn ghẽ như thái lát sushi.
Phù–!
Ngọn lửa bỗng nhiên biến mất sạch sẽ, không còn sót lại một tí hơi nóng nào, như thể chưa từng tồn tại.
Nhát chém của Kang Geom-Ma không đơn thuần là kiếm, nó là luật lệ mới, đem khái niệm “hủy diệt” bước ra khỏi thế giới lý thuyết, đảo ngược mọi quy luật nhân quả.
Còn ngọn lửa của Agor, dù hung dữ cỡ nào, cũng chỉ là trò chơi con trẻ trong thế giới này.
Cái phép thuật đỉnh cao của Kang Geom-Ma đã chém thẳng vào cốt lõi ma pháp, khiến Agor ngơ ngác không thốt nên lời.
“Á.”
Vết thương dài như một đường cắt băng trên eo, rồi cơ thể Agor tách làm đôi như miếng thịt sushi bị tách ra.
Chưa kịp hoàn hồn, bà ta nhận ra điều kinh hoàng hơn, phần thịt bị cắt không hề tự lành, máu cũng chẳng chảy giọt nào.
Bịch.
Nửa thân trên rơi lăn vài vòng trên mặt đất. Trong lúc ấy, mắt Agor bắt gặp cảnh tượng không thể tin nổi.
Một vết nứt nghiêng loang lổ cắt đứt cảnh quan, chia bầu trời và mặt đất ra làm hai nửa rõ ràng.
Ánh sáng tràn xuống Yggdrasil, những đỉnh núi đột nhiên lộ ra bề mặt phẳng phiu như vừa được tân trang bằng dao thái sushi, còn đám hỗn loạn cháy rừng rực kia thì dần biến mất.
Rừng cây xanh tươi trở lại, mặt trời chói chang như không hề có chuyện gì vừa xảy ra.
Thế giới quay tiếp, và Agor, với nửa thân trên còn lại, ngước mắt lên trời.
Qua vết nứt trên bầu trời, ánh sáng mặt trời tuôn trào, xé tan màn đêm, phủ đầy mọi thứ bằng một thứ rực rỡ đến mức chói lóa.
“Ự.”
Agor rên rỉ, cảm nhận từng bước chân lạnh lùng của tử thần đang áp sát. Tay run rẩy bà ta cố lết nửa thân thể bị cắt, đằng đẵng mong không phải đăng xuất nửa chừng kiểu này.
“Ta không thể chết như thế này được.”
Bà ta nghiến răng, bà ta gom toàn bộ sức lực cuối cùng. Dù thân xác tan nát, Agor vẫn không thể hiểu nổi cú đánh vừa rồi kinh khủng thế nào, chỉ biết mỗi một điều rõ ràng.
“Kang Geom-Ma… tên đó không phải là người, mà nó là thảm họa cho toàn bộ quỷ giới ta”
Cơ thể Kang Geom-Ma khẽ chao đảo, như thể đang mất thăng bằng. Cú chém vừa rồi là một đòn công phá khủng khiếp, và thân xác của tôi dường như không thể chịu nổi thêm nữa.
“Cơ hội của ta đến rồi.”
Agor dồn hết sinh lực còn lại, chuyển hóa thành phép thuật, bắt đầu niệm chú.
“Hỏa khởi.”
Vừa định phát ra, thì một âm thanh sắc lẹm cắt ngang không gian.
Phập.
Chém tới tấp một nhát. Thanh kiếm trắng tinh cứ thế xuyên thẳng từ gáy Agor rồi đâm thẳng qua miệng bà ta.
Agor quay đầu kêu rắc rắc, nhìn thấy Kiếm Sư đứng phía sau, ung dung cầm kiếm bằng cánh tay duy nhất đang siết chặt chuôi kiếm.
“Quay lưng về phía kẻ địch… ngươi với tên Basmon, Tổng Chỉ Huy Thứ Sáu, đúng là giống nhau như đúc.”
Móng tay Agor cứ như muốn bới đất lên mà chạy, còn Kiếm Sư nghiến răng nói tiếp.
“Đồ con khốn nạn⎯!”
“Xuống địa ngục với đồng bọn đi, đồ ác quỷ.”
Thanh kiếm vẫn cắm chặt trong miệng Agor bỗng phát sáng rực rỡ, ánh sáng thuần khiết ấy xé toạc thân thể bà ta từ bên trong. Ngay cả tà khí của Lei Shen cũng bắt đầu tan biến như bị rút cạn.
Ánh sáng thần thánh chiếu sáng toàn thân Agor, những vết nứt như vỏ trứng bắt đầu lan ra, rồi bừng sáng rực rỡ khắp cả không gian như pháo hoa giao thừa.
“Aargh, đồ hậu duệ chó má của Aaron!”
“Ta phải công nhận điều này, ngươi còn lì hơn cả Basmon đấy.”
Kiếm Sư xoay chuôi kiếm một vòng, rồi với tiếng rắc cuối cùng, thân hình Agor vụn nát như bánh mì giòn. Ma lực cuối cùng trong người biến mất như ảo ảnh.
Cuộc đời Agor, Nữ Hoàng Succubi kiêm Chỉ Huy Lữ Đoàn Quỷ Thứ Năm, kết thúc một cách lặng lẽ và bất ngờ.
“À, để rõ ràng, tên ta không phải là hậu duệ của Aaron. Ta là Siegfried von Nibelung.”
Kiếm Sư lấy tay lau máu trên lưỡi kiếm bằng cánh tay duy nhất rồi loạng choạng bước về phía Kang Geom-Ma, người đang lảo đảo như người say rượu.
Siegfried nhẹ nhàng đỡ Kang Geom-Ma nằm xuống, kiểm tra tình trạng của tôi. Dù sắc mặt tái nhợt, cơ thể kiệt quệ, nhưng Kang Geom-Ma vẫn còn thở.
Sau khi xác nhận tôi an toàn, Siegfried ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra vết thương. Với kinh nghiệm trận mạc và hiểu biết về tác dụng phụ của thiên phú, ông ấy biết cần xem xét chỗ nào.
‘Hơi thở ổn, máu lưu thông hơi chậm, nhưng chưa đến mức chết ngắc.’
Siegfried thở phào, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Kang Geom-Ma với ánh mắt pha lẫn tò mò và nghi hoặc.
“…Kang Geom-Ma, rốt cuộc cậu là ai?”
Ban đầu ông ấy nghĩ tôi là thiên tài vô đối, nhưng càng về sau, nghi vấn càng lớn dần, đến mức giờ đây ông cảm giác như đang đứng trước một thực thể xa lạ.
Siegfried hồi tưởng lại nhát kiếm của Kang Geom-Ma trong đầu. Dù đã kinh qua bao trận, hắn vẫn không hiểu đó là chiêu gì. Đòn đánh đó không chỉ là tấn công, mà như một hiện tượng tự nhiên.
Cảm giác như đầu bị búa tạ đập vẫn còn y nguyên. Ông ấy mày mò suy nghĩ, dùng hết kinh nghiệm để tìm lời giải.
Cuối cùng, một giả thuyết mới hình thành.
Người này… thật sự là người hay ma vậy?
Siegfried hạ ánh mắt nhìn khuôn mặt bất tỉnh của Kang Geom-Ma. Dù nằm đó, trông tôi như vẫn như thể đang nhìn thấu rõ thế gian.
Ngẩng mặt lên trời, Siegfried trố mắt nhìn những mấy đám mây trên cao bị cắt phẳng lì như lát sashimi, cứ thế lững thững trôi như chẳng có gì xảy ra. Quay sang Kang Geom-Ma, Siegfried chỉ biết câm lặng, im thin thít.
“…”
Từ thuở xa xưa, con người đã tin rằng những ý chí không thể lý giải ngự trị trong vũ trụ.
Những hiện tượng như bão tố, lũ lụt, hay sấm sét từ trời quang luôn được xem là biểu hiện của thế lực siêu nhiên.
Trớ trêu thay, dù gieo rắc nỗi sợ, chúng cũng khiến loài người cầu xin sự che chở và ban phước.
Những thế lực vừa được tôn thờ vừa khiếp sợ đó, được gọi là…
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook