Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 109 Casting người chơi có thứ hạng cao của 'Leo lên Tháp thí luyện' (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 109. Casting người chơi có thứ hạng cao của 'Leo lên Tháp thí luyện' (2)
Người đầu tiên bước xuống xe. Có mái tóc vàng dài đến tận eo và đôi mắt xanh biển.
Ngoại hình giống như một nữ thần hạ phàm thường được ca ngợi trong truyện thần thoại.
“Hơ…”
“Ực.”
Một thiếu nữ với vẻ đẹp trong sáng làm người khác nảy sinh lòng ngưỡng mộ.
Các phóng viên nhìn đến ngơ ngẩn.
“A, đó là thánh nữ của Amsterdam!”
“Trời đất thánh thần ơi…”
“Tuyển thủ cấp cao của Châu Âu ghé thăm Hàn Quốc ư?”
Độ nhận diện mà các tuyển thủ đến từ Trung Hoa cũng không sánh nổi.
Theresa,là một trong ‘Top 100 tuyển thủ’ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đã đến Hàn Quốc.
“Cô có việc gì mà đến đây vậy?”
“Cô có người quen ở Hàn Quốc sao?”
Câu hỏi của nhóm phóng viên tuôn ra ồ ạt.
Theresa nhìn những đôi mắt đang hoang mang kia, cẩn thận trả lời.
“A… Tôi đến gặp tuyển thủ Kang Jin Hyuk. Nghe nói là cậu ấy đang ở đây.”
Chuyến ghé thăm bất ngờ này cũng đủ để lên bản tin thời sự rồi, nhưng lý do lại là để gặp Jin Hyuk.
Muốn không thu hút công chúng cũng khó.
Lên tin đặc biệt đấy.
“Chỉ vì lý do này mà cô lặn lội từ châu Âu đến Hàn Quốc ư?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Hẳn là cô cũng mệt sau chuyến bay dài rồi, nhưng tôi có thể hỏi thêm là cô có mối quan hệ gì với tuyển thủ Kang Jin Hyuk không?”
Theresa do dự trước câu hỏi nhạy cảm của phóng viên.
Cô muốn cân nhắc một chút, tâm tình rối rắm hiện lên trên gương mặt.
“Là một người bạn… mà tôi có thể tin tưởng đến cùng, dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào.”
Cô mỉm cười trả lời.
Đây không phải lời nói dối. Cũng không phải mấy lời màu mè giả tạo.
Theresa chỉ đơn thuần là tin tưởng và ỷ lại vào Jin Hyuk như thế.
Các phóng viên ở một bên lại vây quanh một cụ già có thân hình cường tráng.
Không ai nghĩ nhân vật này sẽ xuất hiện ở đây.
Võ thuật gia biệt vô tăm tích, có tin đồn là ông ta đã chết rồi.
Chính là Yoo Chun Young.
“Tôi nghe rằng ông đang điều trị bệnh nan y ở bệnh viện, không biết hiện tại sức khoẻ của ông đã hồi phục hay chưa?"
“Ông cũng quen tuyển thủ Kang Jin Hyuk đúng không? Xin ông hãy nói một lời đi ạ!”
Sự xuất hiện cực kỳ có sức thu hút.
Ngay cả các phóng viên đang hóng tin bên phía Guild Trung Hoa không biết từ lúc nào cũng đổ về phía ông.
Mặt của Hong Deok Pyo như đang ngậm cả một nắm đất, nhưng không có ai quan tâm cả.
Nói thẳng ra, giờ hắn ta có bị đâm xe hay có tụt quần lót xuống đi nữa, các phóng viên cũng không thèm liếc mắt tới.
“Tuyển thủ Kang Jin Hyuk là ân nhân đã cứu cái mạng già này. Đó là một món nợ mà cả đời này ta cũng chẳng trả nổi cho cậu ấy."
Yoo Chun Young lên tiếng.
Tên của Jin Hyuk lại được phát ra từ miệng của Yoo Chun Young, một trong những võ thuật gia mạnh nhất Hàn Quốc, à không, có danh tiếng cao nhất thế giới cho đến trước khi Tháp thí luyện xuất hiện.
‘Bệnh ma lực bộc phát' được biết đến như một căn bệnh không có phương pháp chữa trị.
Nhưng Jin Hyuk đã chữa khỏi căn bệnh nan y này cho ông.
Lại là một tin tức cực kỳ chấn động.
“Rốt, rốt cuộc... tuyển thủ Kang Jin Hyuk là ai vậy?”
“Tôi biết là anh ta giỏi chiến đấu, nhưng anh ta cũng có chuyên môn ở lĩnh vực y học cơ à?"
“Tôi đã bảo anh ta sẽ tiến thẳng vào top 100 tháng này mà. Giờ thì chắc chắn dư sức qua cầu.”
“Top 100 thì có là gì? Bây giờ làm gì có ai giỏi hơn tuyển thủ Kang Jin Hyuk nữa chứ? Nhìn đống thành tựu đó thôi đã thấy không có cửa để so rồi."
Đây là sự thật khách quan, không phải do cùng là người Hàn nên mới nói vậy đâu.
Vì nghiệp vụ nên không thể nói ra, chứ xếp hạng của Jin Hyuk trong lòng các phóng viên đã rất vững chắc rồi.
Cuối cùng, đám đông phóng viên lại đưa micro về nhân vật thứ ba vừa bước xuống xe.
Người đàn ông mặc bộ vest đen cực kỳ tôn dáng nhưng biểu cảm lại lạnh như băng.
Kiếm thánh Cheon Yoo Seong.
“Tôi xin phép hỏi một câu thôi. Có tin là anh đã từ chối lời mời của tất cả Guild Hàn Quốc, nhưng sao anh lại đáp ứng tuyển thủ Kang Jin Hyuk?"
Cheon Yoo Seong, người một mình leo tầng, clear hết mê cung và bãi quái bằng năng lực áp đảo rồi ra ngoài.
Hành động gọn gàng này của anh ta khiến cho vô số Guild phải bỏ phiếu trống và tha thiết gọi điện chiêu mộ, nhưng mà…
Cheon Yoo Seong không trả lời bất cứ một ai.
Anh ta còn chẳng thèm quan tâm đến sự tồn tại của Guild đâu, chứ đừng nói chi tới việc ngồi nghe điều khoản hợp đồng.
Thế nhưng, cái nhân vật như bức tường thép này lại đến đây để gặp Jin Hyuk.
“Anh là đồng nghiệp của tuyển thủ Kang Jin Hyuk đúng không?"
Không còn cách giải thích nào hợp lý hơn.
Nhưng khi nghe đến chữ “đồng nghiệp", chân mày Cheon Yoo Seong cong lại như hình chữ V.
Úi úi úi…!
Sát khí bén ngót từ người anh ta phóng ra.
Đám phóng viên bất ngờ lùi về sau mấy bước.
“Không phải đồng nghiệp."
Phủ nhận mạnh mẽ.
Kiểu vừa yêu vừa hận.
“Là mục tiêu mà một ngày nào đó tôi phải hạ gục được.”
Là lý do leo tầng. Cũng là mục đích mà anh ta phải nghiến răng rèn luyện.
Đối với một Cheon Yoo Seong bất khả chiến bại, chỉ riêng sự tồn tại của Jin Hyuk cũng như ngọn núi Thái Sơn thổi bùng lên ý chí chiến đấu của anh ta.
Và rồi.
Jin Hyuk đang đứng từ xa quan sát tất cả.
"Ừm."
Không tệ.
Quả nhiên. Làm gì có cảnh tượng huy hoàng nào bằng việc những diễn viên chính tai to mặt lớn cùng tụ họp lại một chỗ chứ.
Trong lòng anh còn muốn kéo thêm cả Eris nữa cơ.
Nếu làm vậy thì chắc phải huy động toàn bộ cảnh sát đặc nhiệm Hàn Quốc mất.
Xem nào, cảnh tượng những con đường và toà nhà biến thành biển lửa... sẽ là một kỷ niệm không mấy vui vẻ để nhớ về đâu nhỉ.
***
“Làm, làm sao có thể...”
Hong Deok Pyo lắp bắp run rẩy, gương mặt đỏ gay.
Sân khấu mà hắn chuẩn bị để làm đối phương suy sụp tinh thần.
Thế mà.
Rốt cuộc, tất cả mọi thứ sao có thể đều đi ngược lại với dự kiến của hắn vậy chứ?
Đám phóng viên hắn cố gọi đến lại được dùng để nâng cao giá trị thương hiệu mang tên Kang Jin Hyuk.
Guild Trung Hoa thì trở thành trò cười vì những khách mời hoành tráng của đối phương.
Chẳng khác nào bốc trúng lá bài xấu nhất trong vô số trường hợp có thể xảy ra.
Đám tuyển thủ thuộc Guild Trung Hoa cũng đang rơi vào khủng hoảng như Hong Deok Pyo.
“Tên này ưu tú hơn so với mình nghĩ...”
“Theresa, Yoo Chun Young... cả Cheon Yoo Seong ở đằng kia. Tập hợp toàn những nhân vật không ai nghĩ có thể mời đến.”
"..."
Ánh sáng trên tấm biển quảng cáo ‘Trung Hoa’ treo trước người bọn họ như bị dập tắt.
Cấp S cũng vô nghĩa.
Ít ra, nếu biết sẽ chơi lớn cỡ này, gã đã đem những tuyển thủ đẳng cấp hơn đến rồi.
‘Không.’
Tên thủ lĩnh lắc đầu.
‘Dù là ngài Nam Gung Cheon có đến cũng không thay đổi được gì.’
Gã đã tuyên truyền hình ảnh của Guild Trung Hoa, còn định gỡ cả vật phẩm và coin khổng lồ từ Guild Hắc Vận nữa.
Nhưng tất cả đã hoá thành bọt nước hết rồi.
Chỉ vì một người.
“Ồ, sự kiện này thú vị đấy.”
Jin Hyuk nhún vai, tiến về phía bốn người.
Quan hệ đồng môn, đồng hương, và đồng tộc.
Không thể phủ nhận sự quan trọng của ba yếu tố này ở Hàn Quốc được.
Nhưng mà.
“Nếu mày thích nhờ quan hệ thì... ít ra cũng phải được cỡ này chứ nhỉ?”
Phải biết rằng, trong quan hệ cũng phân cấp bậc đấy.
***
Một cơn giông đi qua.
Để lại một tên Hong Deok Pyo mất hồn từ bỏ luôn việc xuất hiện trên chương trình.
Mấy tên tuyển thủ Guild Trung Hoa quả nhiên cũng rời sân khấu cùng hắn.
Cũng phải, đó là quyết định sáng suốt đấy.
Nếu cứ để bộ dạng vậy mà lên TV thì còn bèo nhèo hơn miếng khăn giấy cấp ẩm nữa.
“Sao nhìn mấy thẳng ngạo mạn vênh váo xong bị dập tơi bời mà mình lại thấy thú vị quá chừng?
Vậy nên mình chưa thành cao thủ được nhỉ?
Vì khi đã quen với cảm giác kích thích mang hướng ngược đãi rồi thì cơ thể sẽ còn hứng thú với mấy thử nhẹ đô hơn.
Ngay lúc này.
“Có gì vui mà cười khúc khích vậy hả?”
Cheon Yoo Seong đứng bên cạnh quan sát và tặc lưỡi như đang rất mất mặt.
"Hở?"
“Thôi. Cậu không nói thì tôi cũng biết. Cậu đang tận hưởng thú vui khi đùa giỡn tên Hong Deok Pyo gì đó chứ gì?"
Ơ kìa, bộ lưỡi của cái thằng này không có bộ lọc hả?
Não nối thẳng tới miệng luôn hay gì?
“Cám ơn vì đã tới nhé. Nhưng tôi mong cậu đừng can thiệp vào sở thích cá nhân của tôi.”
“Cậu bảo tôi đừng can thiệp à? Nhờ ơn thằng khốn cậu mà căn officetel của tôi nát vụn, tôi nghĩ dù tôi có làm quá hơn nữa thì cũng chẳng sao đâu nhỉ?”
“Officetel gì chứ? Cậu đang nói tới căn nhà nơi cậu ở đúng không?”
Jin Hyuk đang nghiêng đầu lập tức nhận ra nguyên nhân.
A… Đúng rồi.
Hình như anh ta từng nói ‘Unknown’ ở tầng 5 là Cheon Yoo Seong.
Vì không phải chuyện của mình nên quên mất tiêu.
E hèm.
Lương tâm trỗi dậy. Jin Hyuk ngay lập tức hắng giọng.
“Dù người khác không biết, nhưng tôi vẫn tin cậu. Như hiệp hội Mine ấy, đối với kiếm thánh vĩ đại thì dù là một cú đấm cũng không được. Ừm, là vậy đó.”
“... Nghĩ lại lần nữa thì, dù có qua bao lâu thì hình như tôi vẫn không thích ứng được mấy trò ranh mãnh của cậu.”
“Tôi sẽ xem đó như lời khen. À mà thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào?”
“Tên mà hiệp hội Mine gửi tới. Lần này chắc đã hạ quyết tâm rồi. Nói tôi nghe một chút về cách chiến đấu của hắn đi.”
Cheon Yoo Seong ngập ngừng sau khi nghe Jin Hyuk nói.
Ký ức lúc đó ùa về nên biểu cảm của anh ta có chút tối đi.
“Tên đó là Gawain.”
Ô hô.
Một trong những biệt danh khác của gã là ‘Kị sĩ bàn tròn’.
Xin phép nói lại, là lãnh đạo của hiệp hội Mine đã đích thân đi tìm gã.
“Hắn cực kỳ phiền phức nhỉ?”
“Chứ gì nữa.”
Khả năng chiến đấu rất mạnh. Cỡ răng run cầm cập lên ấy.
Nhưng mà.
“Chỉ được có vậy thôi.”
Cheon Yoo Seong nhìn Jin Hyuk bằng ánh mắt huyền bí.
Kẻ đột nhập từng ập vào officetel, dĩ nhiên đúng là một kẻ mạnh đến mức phải liều mạng, nhưng mà…
Tại sao nhỉ?
Nếu đem gã này so với con quái vật mạnh cỡ đó đi nữa thì mình cũng không thấy hắn nặng nề lắm.
Bởi vì dù có làm gì, nỗ lực đến đâu, ít nhất mình cũng không cảm thấy thất vọng do không thể vượt qua được.
Chính vì vậy nên Cheon Yoo Seong rất chắc chắn.
‘Quả nhiên, không đứa nào mạnh hơn cái thằng ranh mãnh này.’
Dù là tuyển thủ nhận được hỗ trợ toàn diện từ Guild nào đó.
Hay con boss quái mạnh vượt trội đến không tin được trong tháp.
Vậy nên.
‘Một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua cậu và giành lấy vị trí đầu bảng.’
Dù đã thua 139 lần, nhưng người có thể mỉm cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng thật sự.
Lần này Cheon Yoo Seong lại chìm đắm trong ảo tưởng chiến thắng của mình, anh ta mơ một giấc mơ hão huyền rồi đi ra ngoài.
Cuộc nói chuyện của cả hai kết thúc ở đó.
Sau đó, Jin Hyuk cùng Theresa và Yoo Chun Young cùng trò chuyện về mấy thứ lặt vặt bình thường.
“Có gì đâu, lúc công lược khu di tích thì tôi đã hứa sẽ cùng anh xuất hiện trong buổi phát sóng mà.”
“Ha ha. Tôi cũng có cùng suy nghĩ với cô. Dù rất muốn dẫn tất cả đệ tử của cấp dưới đến đây, nhưng nó cứ cản nên tôi đành chịu.”
Jin Hyuk rất cảm kích họ, những người đã đến tận đây chỉ vì một câu nói của anh mà không kêu ca một lời.
Vì thế mà ta phải đối xử thật tốt với những người mà mình yêu quý.
Dù không phải lần này, mà là tương lai, bất cứ lúc nào họ cũng có thể giúp đỡ cho ta.
Ngay lúc đó.
“Xin mời mọi người đến trường quay ạ.”
Nghe Kim Da Un nói xong, Jin Hyuk đứng lên.
Đến giờ đi thật thoải mái rồi.
***
Buổi phát sóng đã bắt đầu.
Nhưng mà.
‘Rốt cuộc chuyện này là sao?’
‘Chết tiệt, chúng ta toang rồi. Toang thật rồi!’
Chịu trách nhiệm chương trình, Choi Hee Jae và Kim Da Un liên tục lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.
Không thể làm gì khác.
Bởi tuyển thủ xuất chúng mà họ khó khăn lắm mới mời đến đây được, đã đưa nội dung buổi phát sóng đi xa quá xa rồi.
“À… Tuyển thủ Kang Jin Hyuk? Vậy thì, anh có thể chia sẻ thêm là mình đã dọn sạch bãi quái như thế nào không?”
“Ừm, cũng không có gì. Chỉ cần cố gắng chiến đấu hết mình là được.”
“Thế, thế là xong rồi ư?”
“Đúng.”
Jin Hyuk gật đầu với gương mặt ngây thơ vô số tội.
Dù nữ MC có cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện như thế nào, đáp án của mỗi câu hỏi lại vòng về đường cũ.
“Bãi quái tầng 3…”
“Chỉ cần tránh là được.”
“Vậy, vậy còn tầng 4…”
“Cũng chỉ cần tránh là được.”
“Tầng 5 thì sao?”
“Chỗ đó thì cố gắng tránh là được.”
Thật lòng thì, cái đó mà gọi là tip đó hả?
Ngoại trừ vùi đầu tấn công Tháp thí luyện như tên điên vừa yêu vừa hận ra thì không có phương pháp công lược nào cả. Jin Hyuk chỉ đang cho mọi người biết phương pháp công lược duy nhất đó thôi mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook