Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
-
Chapter 153: Vẫn Không Đổi Thay
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 153: Vẫn Không Đổi Thay
[Dịch giả: Ngọc Anh
Hiệu đính: Vải Dễ Thương Nhất Vũ Trụ Đây :v ]
“Cậu nghĩ sao, người anh em?”
Audin lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, như thể đang ném một câu hỏi vào khoảng không sau khi Ragna, Nhân Oa và Venzance đã rời đi.
Tuy là một câu hỏi, nhưng trong giọng anh ấy lại thấp thoáng một lời cầu nguyện.
Rem, vẫn nhàn nhã ngoáy mũi như thường lệ, trả lời bằng giọng điệu quen thuộc:
“Tôi biết quái gì đâu. Tự cậu ấy sẽ tìm ra thôi.”
Dù nói vậy, Rem vẫn không thể ngăn bản thân nghĩ về đội trưởng của họ, người đã từng nói thẳng rằng ước mơ của anh là trở thành một kỵ sĩ, và giờ bị bảo rằng điều đó hoàn toàn bất khả thi.
Mặc dù Venzance đã xua tan đi cảm giác lo lắng, và Rem cũng phần lớn là đồng ý, nhưng vẫn còn chút hoài nghi còn vấn vương.
‘Nếu mình bị nói như vậy mình sẽ làm gì?’
Anh ta không có câu trả lời.
Ở vùng biên giới phía tây, tài năng như Rem gần như không có đối thủ.
Anh ta luôn đứng trên đỉnh.
Vì thế, tình huống như vậy chưa từng xảy ra với anh ta.
‘Cậu ấy sẽ xoay sở được thôi.’
Rem kết luận.
Lo lắng thì được gì?
Bứt rứt thì có ích gì?
Thay vì nghĩ ngợi vô nghĩa, Rem chuyển sang suy nghĩ về các kỹ thuật huấn luyện, đặc biệt là phương pháp tăng cường Man Tâm Lực.
‘Khi cậu ấy quay về, mình sẽ cho cậu ấy luyện đến rã rời thì thôi.’
Sau khi hạ quyết tâm, Rem gạt nỗi bất an sang một bên. Đó luôn là cách anh ta đối diện với mọi chuyện.
Xoẹt, xoẹt.
Jaxon lặng lẽ ngồi khắc gỗ, lưỡi dao lướt dọc theo thớ gỗ.
Đôi tay anh ta chuyển động đều đặn, tỉ mỉ tạo hình một vật thể có gai nhọn.
Trong lúc làm, câu hỏi khi nãy của Audin vẫn vang lên trong tâm trí anh ta.
‘Cậu sẽ không bao giờ trở thành kỵ sĩ.’
Sức nặng của câu nói ấy hoàn toàn phụ thuộc vào người thốt ra.
Và nếu người nói lại là Nhân Oa, người Thẩm Định Thiên Phú nổi tiếng thì sao?
‘Liệu điều đó có gây sốc không?’
Theo tiêu chuẩn thông thường, dĩ nhiên là có. Một câu nói như vậy có thể khiến cả cuộc đời của một người rẽ sang hướng khác.
Nếu có ai nói với anh ta rằng mục tiêu cả đời, thứ mà anh ta đã đổ bao tâm huyết vào là thứ không bao giờ đạt được thì sẽ ra sao?
‘Chắc mình sẽ kề dao vào cổ họ ngay.’
Vậy còn Enkrid? Đội trưởng của họ sẽ phản ứng thế nào?
‘Cậu ấy sẽ chùn bước ư?’
Xẹt.
Jaxon tiếp tục khắc gỗ, còn tâm trí anh ta thì cứ thế trôi dạt.
Nếu đội trưởng quay lại và tuyên bố sẽ rời đi thì sao?
‘Như vậy có khi sẽ đỡ hơn.’
Trong trường hợp ấy, Jaxon chỉ cần bước tiếp con đường của riêng mình.
Xoạt.
Thế nhưng, càng nghĩ, một chút thất vọng trong lòng lại dâng lên.
Anh ta vẫn muốn chứng kiến đến cùng, kết quả của tất cả những nỗ lực mà Enkrid đã dồn vào.
Một tia hiếu kỳ vẫn còn cháy âm ỉ.
Esther lười biếng liếm sạch móng vuốt của mình, cũng suy nghĩ về câu hỏi giả định ấy.
Nếu có ai nói với cô rằng cô không bao giờ có thể thi triển ma pháp nữa, bất kể thế nào?
‘Chắc mình sẽ thiêu luôn cái miệng của kẻ đó.’
Đó hẳn là điều cô từng làm trong những ngày còn trẻ, còn hoang dại, những ngày người ta thỉnh thoảng thì thầm gọi cô là “phù thủy” sau lưng.
Lo lắng? Bồn chồn? Cô không có thời gian cho mấy thứ đó.
Thay vào đó, cô chỉ cần niệm một câu chú thôi.
Lo nghĩ như vậy thật vô nghĩa.
Ngay cả khi Enkrid vứt bỏ tất cả và rời đi, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến cô lắm.
Điều cô cần không phải là thanh kiếm hay sức mạnh của anh, mà là hiện tượng phá giải lời nguyền kỳ lạ xảy ra quanh anh.
Ước mơ của anh chẳng liên quan gì đến cô cả.
Thế nhưng…
‘Sẽ hơi đáng tiếc đấy.’
Cô chưa từng thấy ai bừng cháy với ngọn lửa đam mê mãnh liệt như thế. Một chút tiếc nuối sẽ còn đọng lại, dù cô chẳng có ý định can thiệp vào lựa chọn của anh.
Cô sẽ không lẻn vào giấc mơ của anh để thuyết phục, cũng chẳng phí ma lực để làm điều gì quyết liệt.
‘Nhưng có lẽ…’
Tối nay, cô sẽ ghé qua giấc mơ của anh.
Cô nghĩ đến việc hát một khúc ru thuở ấu thơ, một giai điệu có thể mang lại bình yên cho trái tim.
Audin, gã to như gấu đã đặt câu hỏi ban nãy, tin chắc rằng một điều gì đó sẽ thay đổi.
‘Điều đó chẳng phải là tất yếu sao, thưa Ngài?’
Anh ấy nhớ lại các thử thách mà những kẻ khao khát trở thành kỵ sĩ từng phải đối mặt. Anh ấy đã từng chứng kiến những khoảnh khắc như thế.
Những thử thách khó khăn nhất không đến từ khởi đầu, mà đến khi một người bắt đầu nhận ra mức độ thay đổi của chính mình.
Khi họ cảm thấy bản thân đang phát triển và nhận ra tiềm năng của mình, để rồi chứng kiến kẻ khác vượt qua một cách dễ dàng.
Một kẻ học chậm sẽ cảm thấy thế nào khi bị thiên tài bẩm sinh bỏ lại phía sau?
Cảm giác sẽ ra sao khi khiến người ta mở mang tầm mắt trước câu nói “thiên tài nở muộn”?
Có người, bị ghen tị nuốt chửng, để trái tim mình bị nhuộm độc, rồi đi lạc khỏi con đường đã chọn.
‘Thưa Ngài, Ngài nói rằng thử thách được trao cho những ai cần nó. Vậy thì hẳn là thử thách lần này cũng vậy, phải không?’
Lời cầu nguyện thầm lặng của Audin tan vào hư không.
Doanh trại chìm trong một sự tĩnh lặng bất an.
Không ai nói ra nỗi lo của mình.
Nếu Venzance còn ở đây càu nhàu thì có khi lại tốt.
Ít nhất khi đó, ai đó có thể lên tiếng rằng:
“Cậu không hiểu đội trưởng của bọn tôi đâu.”
Ragna đi theo Enkrid chắc cũng vì có cùng một nỗi bất an như vậy.
Khi nắng xuân chiếu qua khung cửa sổ vuông dần nhạt đi, những hạt bụi nhỏ bắt đầu tan biến trong không khí.
‘Nếu Kraiss ở đây, hẳn cậu ấy đã phàn nàn về sự bừa bộn và bắt đầu dọn dẹp rồi.’
Vào thời điểm bụi biến mất theo ánh sáng đang tắt dần, các thành viên trong đội bắt đầu thấy đói.
Sự im lặng bao trùm cả không gian khi mỗi người đều bận rộn với việc riêng của mình.
Rem tung chiếc rìu lên rồi bắt lấy.
Vù, cộc.
Tiếng chiếc rìu xoay vòng và thanh âm va chạm nặng nề đó phá vỡ sự yên ắng.
Audin quỳ xuống cầu nguyện, bất động.
Jaxon vẫn tiếp tục khắc, từng nhát dao kêu xẹt, xẹt vang lên đều đặn, trong khi Esther liếm bàn chân mình.
Và đúng lúc đó, cánh cửa khẽ mở.
Cộc. Két.
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng ra lối vào.
Cả chiếc rìu đang xoay và con dao đang khắc đều dừng lại, để lại căn phòng chìm trong tuyệt đối tĩnh lặng.
“Cái không khí gì đây? Chờ tôi về à?”
Finn khựng lại, một chân vẫn còn bên ngoài cửa, chớp mắt nhìn cả nhóm.
Cô nhìn chằm chằm vào bầu không khí lạ lùng, không biết nên cảm thấy thế nào.
“Đừng chặn cửa nữa, để tôi vào đi.”
Giọng Enkrid vang lên từ phía sau cô.
Finn bước vào, nhường lối.
Mọi ánh mắt tự nhiên hướng về phía Enkrid khi anh bước vào.
***
Kiếm, Kỵ sĩ, Ước mơ
Trải nghiệm với Aisia vẫn cháy rực trong tâm trí Enkrid, thổi bùng lại quyết tâm nơi anh.
Ngọn lửa và nhiệt huyết ấy tỏa ra từ anh, lan đến cả Ragna, người chỉ cần đứng gần cũng cảm nhận được sức nóng.
‘Đúng như mình nghĩ.’
Nếu Enkrid là người dễ dao động hay từ bỏ, Ragna nghĩ, anh đã không thể truyền được động lực đến người khác như thế này.
“Một kỵ sĩ không thể giác ngộ chỉ từ thanh kiếm hay hạ gục hàng trăm kẻ chỉ bằng một nhát. Nhưng người đã nhận ‘Ý Chí’ của một kỵ sĩ, hoặc đạt được sự khai sáng tương tự, có thể chém hàng trăm người, từng kẻ một, dù cầm bất cứ vũ khí gì.”
Ragna nói, ngạc nhiên trước sự trôi chảy trong câu từ của cậu ấy.
Cũng hợp lý thôi, cậu ấy đã chuẩn bị những lời này từ lâu, biết rằng ngày Enkrid cần nghe sẽ đến.
Trước đây, Ragna từng bảo anh chờ, thời điểm chưa thích hợp.
Giờ là lúc để giữ lời hứa đó.
Đã đến lúc đưa ra câu trả lời, hoặc ít nhất là thứ gì đó gần giống câu trả lời, cho người đã kiên nhẫn chờ đợi.
“Làm sao có thể?”
Câu hỏi từng là của chính Ragna.
Cậu ấy đã nhanh chóng tìm được câu trả lời, con đường của cậu ấy đã trở nên rõ ràng, và giờ đây, cậu ấy chỉ cần bước đi.
Nhưng với người khác, đó là hành trình phải trả giá bằng máu, mồ hôi, và nước mắt.
Sự chênh lệch đó, vực thẳm đã thúc đẩy những người khác bùng cháy quyết tâm luôn thổi bùng lại ngọn lửa trong Ragna.
“Để trở thành kỵ sĩ, phải trau dồi tài năng từ hàng nghìn người. Từ hàng nghìn ấy, chỉ chọn được vài trăm. Từ vài trăm ấy, chỉ mười người có thể trỗi dậy. Nhiều người giỏi cầm kiếm. Nhiều người vượt được giới hạn bản thân. Nhưng rất ít người hiểu khái niệm ‘Ý Chí’.”
Điều này, như Ragna giải thích, chính là lý do vì sao các đoàn kỵ sĩ lại ít đến vậy.
“Nghe còn nản chí hơn không?”
Nhân Oa cất tiếng từ phía sau.
Cô đã ngồi xuống đất từ lúc nào, tay đặt trên đầu gối, quan sát với vẻ thư thái.
Ragna và Enkrid đều phớt lờ cô.
Enkrid chỉ tập trung vào lời Ragna, chăm chú lắng nghe, khắc ghi từng chữ vào tâm trí.
Khoảnh khắc này là một cột mốc mới trên con đường của anh.
“‘Ý Chí’ là sức mạnh nâng kỵ sĩ vượt lên trên sức người thường. Ý Chí là ý muốn, ý muốn là Ý Chí. Bước đầu tiên để hiểu Ý Chí là đạt tới giới hạn khả năng con người.”
Rất ít người, ngay cả trong số những thiên tài giỏi nhất, mới thực sự trải qua cảm giác vượt qua giới hạn của bản thân.
Và những người chạm tới ngưỡng ấy hiểu được Ý Chí thì càng ít hơn.
Đôi khi, không ai trong một thế hệ có thể đạt được điều đó.
Ý Chí, như một số người gọi, là một dạng sức mạnh tinh thần. Người khác thì mô tả nó như một lực lượng vô hình.
Đó là sức mạnh mà kỵ sĩ đạt được sau khi vượt qua giới hạn của con người.
Về bản chất, nếu không có Ý Chí, một người không thể trở thành kỵ sĩ.
Đó chính là cốt lõi trong thông điệp mà Ragna muốn truyền đạt.
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi chạm tới giới hạn?”
Tham vọng và khát khao thúc đẩy Enkrid hỏi lại, giọng điệu vô cùng vững vàng bất chấp cơn tò mò bùng cháy trong lòng.
“Đó là lúc mọi thứ bắt đầu.”
Ragna đáp:
“Sau đó, quá trình hiểu biết về Ý Chí…”
Cậu ấy ngập ngừng, nuốt lại lời nói của mình.
Phương pháp của cậu ấy liệu có đúng không? Cậu ấy không biết. Ragna có nên giải thích tất cả những gì cậu ấy biết không?
Sự băn khoăn nổi lên khiến cậu ấy im bặt.
Nhân Oa bất ngờ lên tiếng lấp lại khoảng trống đó:
“Một số người nhận ra sau mười nghìn lần vung kiếm. Một số khác, nhờ vào vô số buổi thiền định. Có người thức tỉnh ngay lập tức, như bị sét đánh. Nhân tiện, về cái áp lực mà Aisia dùng với anh thì sao?”
Câu hỏi của Nhân Oa lập tức thu hút sự chú ý của Enkrid, đôi mắt giống ếch dán chặt vào anh.
“Tôi nhìn thấy một ảo cảnh của những lưỡi kiếm. Một cơn bão kiếm dồn dập trút xuống tôi.”
Enkrid nói.
Anh còn có thể mô tả như nào?
Một cơn bão kiếm? Một làn sóng thép?
“Bản năng không tồi.”
Nhân Oa nói cùng tiếng cười nghe như tiếng ếch kêu.
“Gọi nó thế nào cũng được, nhưng ý kiến của tôi vẫn không thay đổi. Anh không đủ tư chất làm kỵ sĩ.”
Dựa đầu lên tay, Nhân Oa đưa ra phán quyết với sự thẳng thắn mà chỉ riêng cô mới có thể làm được.
Liệu đánh giá của Nhân Oa có sai không?
Tất nhiên. Không gì trên đời là hoàn hảo cả.
Ngay cả Nhân Oa, với tất cả kỹ năng của mình, cũng không phải là thần thánh.
Nhưng một số điều thì hiển nhiên.
Tiềm năng, dù chỉ là một tia sáng, cũng phải nhìn thấy.
Trong Enkrid, Nhân Oa chẳng thấy gì cả. Dù một tia lửa cũng không.
Việc Enkrid có thể đạt đến trình độ hiện tại đã là một điều đáng ngạc nhiên.
‘Anh ta hẳn đã sống sót qua vô số lần chạm trán cái chết.’
Nhân Oa suy đoán, bản năng sắc bén của cô cho thấy Enkrid có lẽ đã đối mặt với hàng trăm tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Và mặc dù tỷ lệ sống sót thấp đến vậy, Enkrid vẫn đứng trước cô - tóc đen, mắt xanh, ngoại hình khác thường nhưng ấn tượng, và không một chút nghi ngờ trong ánh mắt anh.
Sao chuyện này có thể xảy ra được?
Má Nhân Oa phồng lên trong thoáng chốc rồi xẹp xuống, dấu hiệu vật lý của sự ngưỡng mộ không nói thành lời.
Trong khi đó, Enkrid nhớ lại việc nhiều người từng nói ‘không’ với mình.
Họ luôn như vậy.
Họ nói rằng con đường của anh sai lầm, rằng anh nên dừng lại.
Thế giới luôn nói không.
Vậy nên lần này cũng không khác.
“Vậy sao?”
Enkrid lịch sự nói, thể hiện sự tôn trọng đối với Nhân Oa, nhưng chỉ thế mà thôi.
Dù Nhân Oa có ý gì đi chăng nữa, Enkrid vẫn sẽ tiếp tục con đường của mình.
Đó là mục đích của anh, hành trình hướng tới một giấc mơ mà anh không bao giờ có thể từ bỏ.
Một kẻ lang thang theo đuổi giấc mơ của mình.
Một lữ khách khắc lên những cột mốc mới trên con đường phía trước.
“Vậy, tôi có thể hỏi thêm một điều nữa không? Làm sao để một người chạm tới giới hạn của mình?”
Enkrid quay lại nhìn Ragna, sẵn sàng cho bài học tiếp theo.
Ragna không khỏi kinh ngạc.
‘Vẫn không đổi thay. Như mọi khi.’
Ragna biết mà vẫn ấn tượng, cậu ấy ngưỡng mộ những điều không đổi của Enkrid.
“Anh phải mài giũa mọi kỹ năng mình có. Chỉ có anh mới nhận ra giới hạn của bản thân. Một khi đạt tới giới hạn của tiềm năng con người, vào khoảnh khắc đó…”
Lời Ragna bắt đầu chững lại, và Enkrid gật đầu cắt ngang:
“Tôi hiểu rồi.”
Nói cách khác:
‘Cứ tiếp tục làm những gì mình đang làm.’
Đó là cách Enkrid hiểu. Lời giải thích của Ragna nghe có vẻ hoành tráng, nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là tiếp tục như trước.
“Đây có phải là lúc anh quỳ xuống than khóc vì thiếu tài năng không?”
Nhân Oa hỏi, đôi mắt lồi của cô lăn nhẹ khi nói.
“Tôi không có thời gian cho chuyện đó.”
Enkrid trả lời một cách đơn giản, rồi tiếp tục các bài tập luyện kiếm.
Suy ngẫm về những gì mình có, ôn lại, và tiến lên phía trước, đó là cách anh luôn làm.
‘Anh ta điên rồi.’
Nhân Oa nghĩ, đôi má phồng lên lần nữa, lần này là sự hứng thú.
Tiếng kêu ồm ộp dần lớn hơn, đó là dấu hiệu cho thấy sự tò mò của cô ngày càng tăng.
Khi Ragna quan sát, Nhân Oa nhận ra lý do cô ở lại.
Không phải vì Ragna. Từ đầu đến cuối luôn là vì Enkrid.
Chuyện này không phải thẩm định tài năng—mà là linh cảm từ kinh nghiệm.
‘Người như anh ta sẽ tạo nên sự náo động.’
Không, Enkrid sẽ không trở thành kỵ sĩ.
Nhưng anh còn có thể trở thành gì được đây?
Câu hỏi đó kìm giữ Nhân Oa, kích thích sự tò mò của cô hơn nữa.
‘Mình sẽ quan sát thêm một thời gian.’
Với quyết định đó, Nhân Oa ở lại nơi cũ.
Trong khi đấy, Enkrid tiếp tục vung kiếm.
Như thường lệ, lặp lại những bước cơ bản, mài giũa hình thức.
Khi Nhân Oa và Ragna quan sát, Enkrid chỉ tập trung vào việc rèn luyện, theo thói quen không đổi của mình.
Một cột mốc mới đã xuất hiện.
Giấc mơ đã phai màu của anh bắt đầu lấy lại sắc thái.
Trong khi người khác lo sợ thất bại và tuyệt vọng, Enkrid chỉ thấy hy vọng.
Năng lượng bí ẩn mang tên Ý Chí, một thứ giống với sức mạnh tâm trí hoặc tia lửa thần thánh, là thứ anh cần nắm bắt.
Chạm tới giới hạn. Vượt qua nó.
Điều đó khó khăn đến mức nào cơ chứ?
Sau cùng, anh đã làm điều đó vô số lần trước đây rồi.
Thứ đó chỉ đơn giản là vậy thôi.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL20, đăng tải độc quyền tại INOVEL20.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook