Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
-
Chapter 154: Kẻ Điên Nhất Trong Số Họ
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 154: Kẻ Điên Nhất Trong Số Họ
[Dịch giả: John Trans
Hiệu chỉnh: Vải Dễ Thương Nhất Vũ Trụ Đây :v ]
Bước vào doanh trại, Enkrid được chào đón bởi câu đùa quen thuộc.
“Đội trưởng nhất định không bình thường.” Rem bình thản nói.
Enkrid không thể tin vào tai mình khi nghe những lời đó. Tại sao anh ta luôn nói mấy câu như thế này mà không xem lại những hành động vô lý của mình đi?
“Và anh nghĩ mình có quyền nói câu đó?” Enkrid nửa đùa đáp trả.
Rem chỉ đáp lại bằng nụ cười quen thuộc, nụ cười nhếch mép ranh ma của một kẻ tận hưởng sự hỗn loạn.
‘Có gì mà anh ta vui vậy chứ?’
Nụ cười đó thật sự rất khó ưa. Enkrid đã thoáng nghĩ đến việc phàn nàn – rằng nụ cười của anh ta khó ưa và gây bất an thật sự – nhưng rồi, anh gạt suy nghĩ vô nghĩa đó đi.
Với một cái nhún vai, Enkrid bỏ qua việc đó.
“Hoàn thành việc luyện tập chưa, người anh em?”
Audin lên tiếng, anh ấy tỏa ra bầu không khí điềm tĩnh và ấm áp của một con gấu. Thái độ điềm đạm của người đàn ông to lớn khiến thân hình to lớn của anh ấy dường như khẽ sáng lên dưới ánh sáng của chiếc đèn dầu phía sau anh.
“Ừ, gần như vậy.”
Sự thật là Enkrid đã gộp lộ trình luyện tập buổi sáng và buổi chiều để bù cho thời gian bị mất. Dù buổi tập kéo dài, anh cảm thấy không mấy mệt mỏi.
Nghĩ lại, anh tự hỏi: ‘Từ khi nào mà mình không còn hoàn toàn kiệt sức sau khi luyện tập?’
Anh đã từng gục ngã sau mỗi buổi tập, gần như không thể đứng được. Nhưng giờ nó khá bình thường, trừ khi anh ép bản thân đến giới hạn trong khi sử dụng Trái Tim Dã Thú.
Trong lúc Enkrid ngẫm nghĩ, Jaxon lướt qua anh.
“Tôi có việc phải làm.”
Jaxon bình thản nói và rời doanh trại.
‘Tên đó dành nhiều thời gian bên ngoài hơn là ở đây.’ Enkrid nghĩ. ‘Anh ta không có chuyện gì khác để làm à?’
Trong khi đó, Esther, nàng báo đen óng ánh và thanh lịch, vươn vai trên giường Enkrid. Cô lười biếng vẫy vuốt gọi anh.
“Ừ, tôi đây.”
Enkrid lẩm bẩm, chiều ý cô nàng và tiến đến gần.
Nếu người khác chứng kiến cảnh này, họ có lẽ sẽ nghĩ anh là gã điên bởi ai lại nói chuyện với một cô báo như thể một người bạn cũ.
Nhưng rồi, đâu mới là điên?
‘Có lẽ là việc mình vẫn theo đuổi giấc mơ trở thành kỵ sĩ.’ Enkrid mỉa mai nghĩ.
Anh biết cách thế giới nhìn anh – đặc biệt là những người mới gặp anh lần đầu.
‘Nửa điên.’ Anh đoán.
Dù bề ngoài anh trông bình thường, nhưng người khác thường không thể hiểu được hành động và tham vọng của anh. Nhưng ít nhất thì, anh tự trấn an mình:
‘Mình không điên như Rem.’
Suy nghĩ đó phần nào an ủi anh.
Một kẻ mộng mơ nửa điên vẫn tốt hơn gã điên vung rìu vào đầu cấp trên của mình.
“Ánh mắt đó là sao?” Rem đột nhiên hỏi, cắt ngang suy nghĩ của Enkrid.
“Là anh tưởng tượng thôi.” Enkrid thẳng thừng đáp, tránh khỏi ánh mắt anh ta.
“Giờ đi ăn chứ?” Audin hỏi với một nụ cười, giọng cắt qua khoảng lặng khó xử.
“Ý hay.” Enkrid đồng ý.
Kraiss là người hành động đầu tiên, tuyên bố rằng cậu sẽ giữ chỗ ở chiếc bàn họ thường ngồi ở sảnh ăn. Trong khi đó, Enkrid nhanh chóng đi về hướng khác để rửa đi mồ hôi và bụi đất trên người anh.
Họ sớm đến sảnh ăn với Esther trong tay Enkrid.
Sảnh ăn của lính gác biên không sang trọng cũng chẳng đến nỗi tồi tàn. Dù kẻ kén ăn sẽ phàn nàn, những người lính chỉ cần được cung cấp những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng.
“Bánh mì đâu hết rồi?” Ragna càu nhàu với giọng điệu cộc lốc thường ngày.
“Cậu là kiểu người ăn đất mà vẫn khen ngon mà. Sao nay đột nhiên kén thế?” Rem vặn lại.
Cả đội đã cùng ngồi tại một bàn lớn gần trung tâm sảnh ăn, thu hút khá nhiều sự chú ý.
Thông thường, Cuồng Binh không gây xôn xao thế này. Nhưng tối nay, Nhân Oa ở cùng họ, và sự hiện diện của Nhân Oa là điều rất không thể bỏ qua.
Đôi mắt lồi của Nhân Oa nhìn Rem và Ragna như thể quan sát cách họ giao tiếp với vẻ hứng thú.
“Tối nay tôi không định phí lời với một man tộc.” Ragna cộc lốc đáp.
“Ồ? Cậu muốn tôi giúp đặt thức ăn vào bụng không? Tôi có thể xẻ bụng cậu và nhét chúng vào để bỏ qua phần nhai.” Rem vặn lại, tay làm động tác chém.
Cái nhóm này vẫn hỗn loạn như mọi khi.
“Thịt cừu hôm nay ngon thật.” Enkrid mượt mà chen vào để ngăn họ.
Cả hai người dừng lại, ánh mắt giận dữ của họ dịu đi đôi chút.
“…Đúng.”
“Cậu nói phải.”
Enkrid tò mò rằng cách họ gần đây luôn sẵn sàng nghe anh nói.
‘Sao họ luôn dừng ngay khi mình can thiệp vậy nhỉ?’
Anh không thể không tự hỏi. Điều gì đã biến anh thành thủ lĩnh của cái nhóm này thế?
Tất cả những gì anh làm là đối xử với họ thành thật và thẳng thắn, trò chuyện đơn giản nhưng tôn trọng.
‘Họ giống như dã thú trên thảo nguyên, đang học cách để cùng tồn tại.’ Anh nghĩ.
Nhân Oa, người vẫn đang nhai xà lách, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
“Rau tươi? Thành phố này hẳn rất thịnh vượng.”
“Là hàng nhập khẩu, không phải tự trồng.” Kraiss đáp: “Họ ưu tiên nhập khẩu hơn là trồng trọt.”
Nhân Oa gật đầu, đặt nĩa của cô xuống và nói tiếp:
“Doanh trại còn phòng. Tôi sẽ ở thêm vài ngày.”
“…Hả?”
Thông báo ấy làm tất thảy bất ngờ.
Với Enkrid, ý định đó thật vô lý. Nhân Oa không thuộc đội của anh – cô là một sứ giả cần trở về và không còn nghĩa vụ để ở lại đây.
“Chính xác thì cô định ở đâu?” Enkrid thận trọng hỏi.
“Phòng anh là được.” Nhân Oa bình thản đáp.
Bất kể người khác có đối xử với anh thế nào, Enkrid luôn giữ phép lịch sự tối thiểu.
Sau cùng thì anh vẫn là đội trưởng. Với những người không biết anh, họ có thể coi anh là một gã nửa điên.
Nhưng những người gần anh sẽ hiểu.
Rằng anh có lẽ là người bình thường duy nhất trong cái nhóm được gọi là “Cuồng Binh” này.
Bởi lịch sự là bản chất của anh, là sự kính trọng mà anh dành cho mọi người.
Enkrid đã nghĩ Nhân Oa sẽ sớm rời đi.
Nhân Oa không phải một phần của nhóm anh.
Từ góc nhìn của Enkrid, thời gian Nhân Oa đã dành ra ở đây, đơn giản để chỉ cho anh biết rằng anh không thể trở thành kỵ sĩ, có vẻ dài quá mức cần thiết.
Đã một ngày kể từ khi Nhân Oa đến. Nếu cô có ý định rời đi, cô đã sớm rời đi.
Tất nhiên là đồng đội của anh có nghi ngờ của riêng họ.
Cả Ragna và những người khác có vẻ hiểu rằng Nhân Oa kia có hứng thú với anh.
Nhưng không ai hỏi nữ Nhân Oa ý định của cô.
Rem và những người khác có vẻ không quan tâm tý nào.
Nếu Nhân Oa muốn ở thì cứ ở, không phải vấn đề của họ.
“Có cần thiết không?” Enkrid hỏi thẳng, giọng anh bình thản nhưng ẩn chứa sự tò mò.
Một sự im lặng kỳ lạ phủ lên sảnh ăn.
Âm thanh duy nhất đến từ những bàn khác là tiếng binh sĩ trò chuyện về cờ bạc, chiến trận và phụ nữ - những chủ đề thường gặp.
Nó vào tai này rồi lại ra tai kia, Enkrid chỉ tập trung nhìn nữ Nhân Oa.
Nhân Oa nhún vai và không nói gì thêm.
Enkrid nhìn cô thêm một lúc, rồi anh gạt đi sự tò mò của mình. Nói chính xác hơn là anh mặc kệ nó. Bản năng mách bảo anh rằng cô không có thù hằn gì với anh.
Hơn thế nữa, sự hiện diện của Nhân Oa chỉ có thể là một lợi thế, không phải bất lợi.
Dù việc Nhân Oa ở lại doanh trại là khác thường, anh không có lý do gì để phản đối cả.
“Tôi cũng muốn ở lại doanh trại!”
Finn giơ tay chen vào. Miệng cô dính đầy nước sốt thịt cừu, cho thấy sự thiếu hiểu biết của cô về phép tắc ăn uống.
Cô là một trinh sát, một người chỉ có trăng là bạn đồng hành và màn đêm làm chăn. Đòi hỏi cư xử hoàn hảo trên bàn ăn từ cô thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao thì đây cũng là sảnh ăn của doanh trại, một nơi không đòi hỏi phải tuân thủ những phép tắc đó.
Duy chỉ có Nhân Oa là toát lên bầu không khí tao nhã.
Enkrid không biết nhiều về cô, nhưng anh tưởng tượng đến cách mà quý tộc ăn thì có lẽ, sẽ giống như Nhân Oa đang ăn hiện tại: lấy rau vào đĩa, cắt thành miếng vừa ăn rồi đặt vào miệng.
Tất nhiên, thói quen ăn uống kỳ lạ là dùng lưỡi để lấy thức ăn của Nhân Oa thì chỉ riêng Nhân Oa mới có.
“Cứ làm theo ý cô.”
Dù Nhân Oa không chính thức thuộc nhóm của anh, để cô ấy ở lại doanh trại không phải là vấn đề.
Anh có nên báo cáo việc này?
Có lẽ vậy. Nếu Nhân Oa muốn ở lại, để cô ấy ở cũng không hại gì.
Enkrid thầm nghĩ trong khi tiếp tục ăn. Sốt thịt cừu thật sự ngon, với chút vị thảo dược, một lượng mỡ vừa phải, thêm vào đó là chút vị ngọt và cay đọng lại trong miệng anh.
Bữa ăn có vẻ hoà hợp khác thường so với những bữa ăn thường ngày.
“Người anh em, thịt cừu hôm nay thật sự tuyệt vời.” Audin nhận xét và cười sảng khoái.
“Vừa cả miệng cậu à?”
“Lo việc của mình và tiếp tục ăn đi. Nhân tiện thì thứ cạnh đĩa cậu gọi là nĩa. Đừng động tới nó nếu cậu không biết dùng.”
Rem và Ragna tiếp tục cãi vã, nhưng không hề có ác ý. Đủ văn minh để coi là tình đồng chí.
Enkrid không thể không cảm thấy bầu không khí có vẻ ít căng thẳng hơn so với lúc anh mới bước vào.
“Thế này hài thật. Mấy anh ai cũng điên.” Finn lẩm bẩm.
Là một trinh sát kỳ cựu, cô đã gặp đủ loại người trên hành trình của cô. Nhưng cô chưa bao giờ gặp một nhóm lập dị như cái nhóm mang tên “Cuồng Binh” này. Kỹ năng và tính cách của họ đều không bình thường.
Finn tiếp tục nhai miếng thịt cừu, thưởng thức hương vị của miếng thịt đã được ướp kỹ.
“Tiện đây thì, còn Andrew với Mac thì sao?” Kraiss vừa nhai vừa hỏi.
Vẫn nhanh nhạy như mọi khi.
Enkrid nhớ lại buổi đấu tập với Andrew đêm hôm trước và trả lời:
“Họ nói họ sẽ về hưu.”
“Hả?”
Andrew vốn là người thừa kế của gia tộc Gardner, bị trói buộc bởi trách nhiệm phục hồi danh tiếng gia tộc.
Trước khi rời đi, cậu đã nói với Enkrid rằng:
“Nhìn cậu, tôi học được cách không từ bỏ. Tôi cũng sẽ như vậy. Một ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại cậu trên danh nghĩa một Gardner.”
Giọng điệu cậu ta tràn đầy tự tin.
Ánh mắt cậu ta rực cháy tham vọng.
Và những chuyển động của cậu ta tràn đầy quyết tâm.
Nên Enkrid đã để cậu đi. Đêm ấy, Andrew và Mac rời đơn vị.
Báo cáo việc họ rời đi là trách nhiệm của Enkrid.
Chỉ huy đại đội chấp nhận yêu cầu kia một cách bình thản.
“Nếu việc giảm quân số khiến cậu bận tâm, tôi sẽ điều người thay thế họ. Ý cậu sao, đội trưởng?”
Enkrid lắc đầu.
Được gọi là ‘đội tự quản’ có vẻ hay, nhưng nhận bừa người vào đội sẽ chỉ khiến việc sống sót trở nên khó khăn hơn.
Người đó phải ít nhất ngang tầm Andrew để ở lại đội anh.
Tất cả những đội trưởng trước đã bị đè bẹp bởi áp lực.
Giữ vững đội hình hiện tại nên được ưu tiên hơn việc nhận thêm thành viên.
“Tôi vẫn ổn với đội hình hiện tại.” Enkrid trả lời.
Chỉ huy đã đùa rằng ông sẽ đích thân tham gia, nhưng Enkrid đã lịch sự từ chối và dừng lại ở đó.
Gạt đi những ký ức về đêm hôm trước, Enkrid tiếp tục:
“Họ sẽ không trở lại, nên nhóm chúng ta tạm thời cứ như thế này thôi.”
“Vậy à.” Kraiss nói với vẻ chấp nhận.
“Hả? Đồ chơi ưa thích của tôi bỏ chạy mà không thèm nói tạm biệt á?” Rem hét toáng lên và đứng bật dậy.
“Hả?”
“Tôi sẽ đi kiểm tra vài thứ.” Rem nói rồi chạy đi.
“Tôi buồn ngủ rồi.” Ragna tuyên bố và rời đi sau khi đã ăn xong.
“Đến giờ cầu nguyện rồi.” Audin nói và rời đi theo.
Sau khi ăn xong phần của mình, Enkrid tráng miệng với chút trà rẻ tiền rồi cũng đứng dậy.
“Anh đi đâu vậy?” Nhân Oa nhìn chằm chặp vào bóng lưng anh mà hỏi.
“Tiếp tục luyện tập.” Enkrid bình thản đáp.
Đã đến giờ cho buổi tập tối của anh.
Nghe vậy, Nhân Oa lần đầu tiên chần chừ:
“Anh lại tập luyện?”
Giọng Nhân Oa có chút hoài nghi, đây là lần đầu Enkrid thấy cô phản ứng như vậy.
“Tất nhiên.” Enkrid vô cảm đáp.
Việc nữ Nhân Oa ở lại, rời đi, hay là làm bất cứ chuyện gì khác đều không quan trọng.
Người ta cứ việc nói anh sẽ không bao giờ trở thành kỵ sĩ.
Công việc là công việc, chúng chỉ đơn giản là cần phải hoàn thành.
Hoãn lại việc của hôm nay để đến ngày mai?
Enkrid không phải kiểu người đó.
Anh là loại điên đem việc của ngày mai sang hôm nay.
Là kẻ điên nhất trong đám điên đó.
Nhân Oa thầm nghĩ.
Trong cái nhóm gọi là Cuồng Binh à? Đây nhất định là gã điên nhất.
Enkrid đã luôn nghĩ rằng mình là người bình thường nhất đội.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh.
Với những người khác, anh rõ ràng là kẻ điên nhất trong số những kẻ điên này.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL20, đăng tải độc quyền tại INOVEL20.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook